Đả tự: Sided Lovettt
***
Trong tòa đại điện cổ và rộng lớn, hai bên là hai hàng đuốc cháy phừng phừng nỗ lách tách dưới những cơn hàn phong thôi từ đâu đó.
Trong đại điện lúc này có đến gần trăm người, yếu nhất cũng là Thất, Bát Tinh Đấu Giả, mạnh nhất là kẻ mặc chiếc áo choàng trắng toát đang ngồi trên cao kia...
Nơi cao nhất trong đại điện có một bậc đá, trên đó là là hai chiếc tọa kỳ lớn.
Chiếc khá lớn lúc này không có ai ngồi, nhưng trên chiếc nhỏ hơn là kẻ áo trắng ngồi ngay ngắn, sắc mặt lạnh tanh.
Gương mặt hắn thanh tú hơn cả Tư Đồ Thông Thiên, nhưng cũng âm u hơn. Hắn chỉ lạnh băng bằng ngồi đó, khí thế của một người mà dường như có thể áp chế tất cả mọi người trong đại sảnh.
Khí tức trên người hắn gần như lấn áp tất cả khí tức của mọi người, khiến ai cũng cảm nhận được khí thế bao trùm của hắn...
Đấu Vương cường giả!
Trong Đế Quốc Thiên Phong rộng lớn như vậy cũng chỉ có gần trăm Đấu Vương, bất kỳ Đấu Vương cường giả nào xuất hiện cũng đều trở thành sự chấn động của cả một phương.
Mà Tiệt Giáo không những có hai Đấu Vương cường giả, một trong số đó lại là Đấu Vương Đỉnh phong đương nhiên điều đó khiến thực lực của Tiệt Giáo tăng cao.
Người ngồi trên vị trí cao nhất trong đại điện đương nhiên là Phó Giáo chủ Tiệt Giáo, Mộ Dung Vô Địch.
Dưới hắn ở hai bên là hai người, chắc là Lưỡng đại Hộ pháp và Lưỡng đại Trưởng lão...
Còn các giáo đồ bình thường thì nhiều vô kể.
Nhưng dù thế nào thì ánh mắt của tất cả nhìn lên nơi cao trên kia đều tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Mộ Dung Vô Địch ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, hắn nhìn lướt khắp đại điện, một lúc sau mới nói:
- Sư huynh có tin tức gì không?
Đứng bên trái hắn, một người trung niên khoảng ba mươi tuổi ho hắng nói nhỏ:
- Khởi bẩm Phó Giáo chủ, Tư Đồ Giáo chủ tuy không truyền về tin tức gì nhưng với tình hình trước mắt, Tiệt Giáo chúng ta rất thuận buồm xuôi gió trong việc thu hút các thế lực và thế gia quanh đây... Tam Đại Gia Tộc ở Vạn Triều Thành, Mạc Gia đã gia nhập vào Tiệt Giáo. Tuy lão tiểu tử Mạc Dịch cũng đã chiếm một vị trí Phó Giáo chủ, nhưng cũng chỉ có vậy... Còn Long Gia, vì Bắc Đấu Tông chúng ta tạm thời không động vào được. Nhưng một Lý Gia nhỏ nhoi, muốn thu phục cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, ta thiết nghĩ Phó Giáo chủ đại nhân không cần quá lo lắng...
Mộ Dung Vô Địch khẽ gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói:
- Không biết vì sao hôm nay ta cứ cảm thấy không an tâm... Ta nghĩ có lẽ chuyến đi đến Lý Gia không thuận lợi như chúng ta nghĩ.
Người trung niên đó nghĩ ngợi một lúc rồi thấp giọng nói:
- Vậy ý của Mộ Dung Phó Giáo chủ là?
Mộ Dung Vô Địch lưỡng lự một lúc rồi vỗ vào tay vịn ghế:
- Tổng bộ này là cơ nghiệp trăm năm của Tiệt Giáo chúng ta, đương nhiên ta phải giữ gìn, tránh việc kẻ khác nhân lúc Tồng bộ chúng ta yêu mà đến tập kích. Vì thế... Hạ trưởng lão, Độc trưởng lão vẫn nên mời hai vị dẫn người đi Vạn Triều Thành xem thế nào?
Người trung niên đó nhìn lão đầu gày gò, sắc mặt xám xịt đứng đối diện rồi cùng cúi đầu:
- Tuân mệnh!
Mộ Dung Vô Địch gục gặc:
- Vậy, người trong Tồng bộ, các ngươi đem theo một nửa. Nhớ đấy, lần này ta cứ cảm giác có chỗ nào đó không ổn. Vì thế nếu gặp sư huynh hãy nói với huynh ấy là nếu chưa làm gì được thì cứ từ từ rồi tính tiếp. Muốn trở thành thế lực như Bắc Đấu Tông mà không có kiên nhẫn thì không thể được!
- Vâng!
Hạ trưởng lão và lão đầu gày gò kia cùng cúi đầu, rồi nhìn xuống những giáo đồ phía bên dưới.
Không thể không nói rằng thế lực của Tiệt Giáo rất mạnh. Trong gần trăm người có mặt đây đã có đến hai ba Đấu Sư cường giả, cộng thêm hai Đấu Vương tọa trấn, Trưởng lão và Hộ pháp lại đều là cường giả gần mức Đấu Sư Đỉnh phong,
Với trận dụng như vậy, đừng nói là phía tây Đế Quốc, e là Tứ Đại Gia Tộc cũng chưa chắc có được...
Theo một ý nghĩa nào đó thì Tiệt Giáo muốn xưng bá cũng không phải không có khả năng.
Chỉ đáng tiếc là chúng lại nhằm vào Lý Dật...
Đúng lúc Hạ trưởng lão bắt đầu cần thận lựa chọn người thì bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười từ bên ngoài vào.
- Trong Tiệt Giáo này quả nhiên có vài kẻ có chút kiến thức... Ta đang nói, với chút bản lĩnh của Tư Đồ Thông Thiên, sao có thể làm được một chuyện lớn như vậy chỉ trong có một tháng ngắn ngủi. Không ngờ, thì ra sau lưng còn có một Mộ Dung Vô Địch có con mắt nhìn xa như vậy... Ha ha... Xem ra Tiệt Giáo cũng không đơn giản như Bản Thiếu gia tưởng tượng!
Tiếng cười lạnh lùng như được gió mang đến, lan tỏa khắp đại điện, khiến cho không khí bên trong bỗng chốc như ngưng đọng lại.
Tiếng cười bất ngờ khiến ai cũng giật mình quay đầu lại nhìn về phía cửa vào đại điện.
Ở đó có những dáng người nhìn khá quen, đang chậm rãi bước vào, phía trước đám người đó lại là một thiếu niên áo xám, nét mắt nửa như cười nửa lại như không khiến người ta không lạnh mà run.
- Ngươi là kẻ nào?
Nhìn người thiếu niên đi vào đầu tiên, đồng tử Mộ Dung Vô Địch co lại, rồi chăm chú nhìn vào hắn, bàn tay nắm chặt...
- Người đâu! Lôi bọn chúng xuống! Hư Thiên Điện của Tiệt Giáo là nơi kẻ nào cũng vào được hay sao?
Sau một lúc yên lặng. Hạ trưởng lão đứng phía dưới Mộ Dung Vô Địch bỗng quát lên.
- Đợi đã!
Mộ Dung Vô Địch hét, hắn chậm rãi đứng dậy, nhíu mày nhìn Lý Dật chăm chú, một lúc sau mới nói:
- Phòng vệ của Tiệt Giáo tuy không nghiêm mật, nhưng người bình thường cũng không thể nào đem theo một đống người vào mà không ai biết... Nói xem, ngươi rốt cuộc là ai?
Nói rồi Mộ Dung Vô Địch lướt ánh mắt kỳ dị khó tả qua đám người Mạc Dịch phía sau Lý Dật.
- Ta?
Lý Dật cười nhẹ:
- Ngươi muốn nhằm vào Lý Gia ta... lại không biết ta là ai sao?
- Lý Hàn? Không đúng...ngươi là Lý Dật!
Sắc mặt Mộ Dung Vô Địch hơi thay đổi, rồi không kìm được mà lén ra hiệu bằng tay.
Các cường giả trong Tiệt Giáo đã phân ra làm hai bên, bỗng chốc không khí trong đại điện trở nên rất căng thẳng.
Lý Dật quan sát Mộ Dung Vô Địch một lúc rồi từ tốn nói:
- Ha ha... quả nhiên có vài phần nhãn lực. Mộ Dung Vô Địch, ngươi hơn Tư Đồ Thông Thiên nhiều đấy, vừa nhìn đã nhận ra ta... Không tồi! Rất tốt!
- Đúng là ngươi!
Khóe mắt Mộ Dung Vô Địch giật giật, giọng trầm xuống:
- Không biết Lý Dật Thiếu gia đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo? Cái này không có...
Lý Dật cười nhạt:
- Chỉ là thấy thế lực Tiệt Giáo mạnh như thế, không kìm được mà muốn đến xem xem, một thế lực lớn như thế này mà bị Lý Dật ta dẫm dưới chân thì sẽ có cảm giác thế nào...
- Dẫm dưới chân?
Ánh mắt Mộ Dung Vô Địch lóe lên sự chế giễu:
- Dựa vào ngươi? Hay là vào đám gió chiều nào che chiều ấy kia... Lũ vô dụng...
- Vô dụng?
Lý Dật cười:
- Vấn đề này không cần thảo luận... có phải vô dụng không chỉ dựa vào nói thôi thì không biết được! Ngươi nói xem có phải không? Mộ Dung Phó Giáo chủ... hà hà, chưa biết chừng, giờ ngươi không cần đứng vị trí đó, tiến lên thêm một bước, vị trí Giáo chủ cao nhất đó, người nhân cơ hội này mà ngồi thì có làm sao?
Uỳnh!!
Đấu khí trên người Mộ Dung Vô Địch bỗng bùng lên, hắn tiến lên nửa bước nói giọng trầm:
- Lý Dật, ngươi có ý gì?
- Ý gì ư?
Lý Dật cười nhẹ:
- Ta nghĩ, với sự thông minh của Mộ Dung Giáo chủ thì chắc chắn đã đoán được rồi chứ!
Các cường giả trong đại điện lúc này đều nhìn nhau, tất cả đều không phải kẻ ngốc, từ khi nhìn thấy những kẻ đã theo Tiệt Giáo nay lại đứng đằng sau Lý Dật thì ai cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Thậm chí có vài người còn lờ mờ đoán được chân tướng sự việc...
- Sư huynh ta đâu?
Lưỡng lự một lúc bỗng Mộ Dung Vô Địch hét lên đầy sát khí, tiếng hét vang vọng như sấm.
Lý Dật cười nhẹ:
- Nếu Mộ Dung Giáo chủ đã đoán được thì cần gì phải hỏi ta?
Câu này vừa thốt ra thì đại điện vang lên hàng loạt tiếng hít thở sâu...
- Sao có thể... tiểu tử này nói thế nghĩa là Tư Đồ Giáo chủ đã bị hắn...
- Sao có thể, Giáo chủ lão nhân gia là Đấu Vương Đỉnh phong cường giả, dù có gặp phải Đấu Hoàng cũng có thể chiến đấu lại, chi hắn sao có thể?
- Đúng thế, dù là Thiên Phong Thất Hoàng đánh bị thương Giáo chủ cũng không hề dễ dàng muốn giết thì... đây... đây...
Đoạn đối thoại của hai người đã làm náo động cả đại điện. Một lúc sau Mộ Dung Vô Địch đã bình tĩnh, hắn khẽ thở ra rồi nói:
- Nếu đã vậy thì hôm nay Lý Dật Thiếu gia không cần đi nữa!
Lý Dật cười ha hả:
- Câu này quả thật ta muốn tặng Mộ Dung Giáo chủ ngươi một chữ cũng không đổi! Đương nhiên, ta còn phải thêm vài chữ! Người của Tiệt Giáo có mặt ở đây... nếu giết một kẻ bên cạnh mình, đồng thời đầu hàng Lý Minh thì ta sẽ tha cho mạng của người đó, thế nào?
- Ngông cuồng!
Mộ Dung Vô Địch quát lên, đấu khí bùng phát, dưới áp lực mạnh mẽ của đấu khí, chiếc tọa kỳ cứng cáp phía sau hắn bỗng nứt ra!
- Ta ngông cuồng vậy thì sao?
Lý Dật cười thoải mái.
- Vậy thì e là ta sẽ không để người tiếp tục ngông cuồng nữa đâu!
Mộ Dung Vô Địch cười lạnh. Nhưng tuy hắn đã đoán được Tư Đồ Thông Thiên đã chết trong tay Lý Gia, thế nhưng cũng không làm náo loạn, chỉ đập tay nói:
- Độc trưởng lão, tiểu tử này giao cho ngươi!
Nghe mệnh lệnh của Mộ Dung Vô Địch, sắc mặt Độc trưởng lão khẽ biến đổi. Đương nhiên hắn đã nghe ra là Tư Đồ Thông Thiên đã chết trong tay Lý Gia, vậy thì chắc chắn Lý Gia có bối cảnh gì đó...
Nhưng Lý Dật trước mặt dù nhìn thế nào thì cũng chỉ là Đấu Giả mà thôi!
Dù sao sự khác biệt giữa đẳng cấp cũng ở đó, không ai nhìn nhầm cả. Với thực lực gần Đấu Sư Đỉnh phong của hắn thì cũng không cần sợ một Lý Dật.
Hơn nữa nếu giải quyết được Lý Dật... Chưa biết chừng có thể xử được luôn cả người Lý Gia.
Nghĩ đến đây, Độc trưởng lão gật đầu, bay ra phía trước, nhìn Lý Dật với ánh mắt sắc lạnh:
- Nhóc con miệng còn hội sữa mà dám ăn nói lớn tiếng! Nếu người quỳ xuống xin tha thì Bàn Trưởng lão sẽ tha ngươi một mạng thế nào?
- To gan!
- Độc lão nhi, ngươi là thân phận gì mà dám ăn nói như thế với Thiếu Minh chủ bọn ta?
- Độc lão, nề mặt ta và người có chút giao tình, nếu giờ người đầu hàng ta sẽ nói hộ người trước mặt Thiếu Minh chủ!
Lý Dật bỏ ngoài tai những âm thanh ồn ào sau lưng, hắn phẩy tay, khi yên lặng rồi hắn nói:
- Chỉ là một Bát Tinh Đấu Sư... tưởng mình là thiên hạ vô địch sao?
Lời nói chưa dứt thì Lý Dật xẹt một cái biến mất trong không khí. Đến khi xuất hiện lại thì một ngón tay đã nhẹ nhàng ân lên gáy Độc trưởng lão...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 207: Mộ Dung Vô Địch
Chương 207: Mộ Dung Vô Địch