Đả tự: Sided Lovettt
***
Ý niệm cổ quái này quanh quẩn trong đầu Lý Dật khá lâu, chiêu thức quỷ dị ấy, dường như ăn khớp với nguyên lý nào đó trong thiên địa, khiến kẻ khác không thể nắm bắt được.
Nếu mà điều này xuất hiện ở trên người một Đấu Vương, hoặc một Đấu Hoàng thì Lý Dật cũng không hề cảm thấy cổ quái. Nhưng mà, thực lực của Lý Na Na đã thể hiện ra rõ ràng như vậy, lại có thể biểu diễn ra những chiêu thức như thế này, thật khiến Lý Dật không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi suy tư một lúc cũng không nghĩ ra được gì, Lý Dật chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng. Tình huống như thế này trước đây hắn chưa từng gặp qua, thế nhưng dù thế nào thì lại lịch của tiểu nha đầu này tuyệt đối cũng không đơn giản!
Nghĩ thoáng trong đầu điểm này, Lý Dật mới bình tĩnh lại.
Chỉ là một kích động thủ vừa rồi, lúc này hắn mới phát hiện việc này đã có chút lớn chuyện...
Lý Na Na không biết từ lúc nào cả người đã nằm trên ngực Lý Dật, vẻ mặt thẹn thùng...
Mà Lý Dật thì một tay đặt trên mạch môn của nàng còn một tay khác lại thật tự nhiên đặt trên cô nàng.
Vốn dĩ đây chỉ là động tác trong vô thức của Lý Dật mà thôi. Với kinh nghiệm sát thủ còn lại từ kiếp trước, hắn tự nhiên hiểu rõ chỉ có thể làm như vậy mới có thể kiềm chế được động tác của đối thủ. Cũng có thể nói động tác như thế này gần như đã là bản năng của Lý Dật.
Nếu là ở trong chiến đấu thì cũng không có gì...
Chỉ có điều tình huống lúc này, làm ra động tác này... giống như là Lý Dật đang níu tay người ta lại, nâng cắm người ta lên, định hôn môi...
Động tác này, nhìn thế nào cũng đầy khả nghi...
Nhìn thế nào, cũng đầy phiền toái...
Hơn nữa, vẻ mặt thẹn thùng của Lý Na Na, quả nhiên là nhìn thế nào cũng đều là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không giải thích được...
Rất nhiều sự tình, quả nhiên không thể giải thích.
Rõ ràng là trong thời điểm xấu hổ dị thường này, Lý Dật cảm nhận rõ ràng đang có hai ánh mắt đầy vẻ cổ quái nhìn chằm chằm vào trên người hắn.
Một người trong đó Lý Dật quen thuộc vô cùng, chính là ánh mắt như cười nhạo của Cung Vô Song còn một người nữa... chính là Lý Băng!
Nếu chỉ là Cung Vô Song bị nhìn thấy thì cũng không có gì. Nếu chỉ là Lý Băng hắn muốn giải thích, cũng không có gì phiền phức, nhưng mà, hai nữ nhân này từ lúc nào đã tụ tập cùng nhau như vậy?
Khóe mắt Lý Dật run rẩy, một lúc sau nhãn thần mới dừng lại trên tay Cung Vô Song và Lý Băng...
Hai người này quả nhiên là tay cầm tay... các người là chị em tỷ muội thân thiết hay sao?
Lúc này, thân hình cả bốn người dường như cũng cứng lại...
Không biết bao lâu sau, Lý Băng mới nhàn nhạt nhìn Lý Dật, sau đó nhanh chóng quay người lại, nói:
- Cung tỷ tỷ, hay là chúng ta đi nơi khác xem đi, tránh làm cho hỏng chuyện tốt của Lý Dật Thiếu gia...
Cung Vô Song dường như khẽ liếc qua, không biết lầm bầm điều gì, sau đó hai nữ nhân đã phóng nhanh ra khỏi hoa viên.
- Chà, các ngươi!?
Lý Dật cười khổ một tiếng, sau đó nới lỏng tay, buông Lý Na Na ra, lắc lắc đầu, nói:
- Việc này là thế nào vậy?
Lý Na Na hiển nhiên có vài phần không hiểu, chỉ làm vẻ mặt khó chịu, nói:
- Lý Dật ca ca, đã thỏa thuận trước rồi... Ngươi lại làm xằng bậy! Ta không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!
Dứt lời, nàng hừ mắt nhìn Lý Dật một cái, thân hình cũng nhanh như gió rời khỏi hoa viên.
Lý Dật ngây người suốt nửa ngày, mới cười khổ một tiếng...
- Hỗn đản, ta đây đắc tội với ai sao?
Sau khi cười khổ một lúc, Lý Dật nhất thời có chút chân tay thừa thãi, đổi lại là chuyện khác hẳn không sợ, nhưng lại là chuyện tình cảm này, hắn có chút khó xử.
Chỉ là, hắn dù sao cũng thông minh nên hiểu rõ, một màn vừa rồi đã bị Lý Băng nhìn thấy, lát nữa nếu như cần giải thích, e là có chút không dễ dàng.
Đảo mắt một cái, Lý Dật chỉ có thể lắc đầu, đợi đến lúc nàng hết giận rồi hãy tính...
...
Lại đi một vòng quanh Lý Gia, phát hiện người của Lý Gia lúc này đã tấp nập. Sau khi xử lý lý một chút chuyện của Lý Minh, Lý Dật cũng cảm thấy nhàm chán. Suy nghĩ chốc lát, hắn mới kiếm một cái cớ, chuồn khỏi Đại viện Lý Gia.
Đi một vòng quanh Vạn Triều Thành, luôn tiện thăm dò tin tức xung quanh. Quả nhiên không ngoài dự liệu, chuyện của Lý Gia và Lý Minh, lúc này đã lan truyền khắp Vạn Triều Thành. Còn hắn, đã được truyền tụng đến mơ hồ huyền ảo...
Hơn nữa không giống trước đây, danh tiếng phế vật háo sắc của hắn không được bao nhiêu người nhắc đến, nhưng mà thêm hai chữ "Sát Thần" vào, lại càng thêm truyền kỳ hơn...
Điểm này khiến Lý Dật bất đắc dĩ, nhưng đây cũng không phải việc không có cách giải quyết. Cũng may là lúc hắn ra khỏi nhà đã mang theo một bộ hắc bào, nếu như bị người khác nhận ra, e là sẽ có áp lực rất lớn!
Sau khi dạo một vòng quanh Vạn Triều Thành, tiện tay mua một vài món, Lý Dật lại trầm ngâm một lúc, mới đi về hướng Long Gia.
Long Gia lúc này, hoặc là do không tham gia Liên Minh Tiệt Giáo, dường như có vài phần ít giao tiếp, khiến cho đường vào phủ của Long Gia cũng có vài phần vắng vẻ...
Chỉ là Lý Dật vừa đi đến, đã chau mày. Chỉ vì dường như lúc này, tựa hồ như có mười mấy ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn.
Hắn biết tất nhiên sẽ có người âm thầm theo dõi, chỉ là sau khi cởi bộ hắc bào trên người hắn ra, đã khoanh tay mà đứng.
Chỉ một lát sau, đã có vài tên thị vệ vẻ mặt cung kính xuất hiện, dẫn Lý Dật thong thả tiến vào đại sảnh Long Gia. Ngay khi Lý Dật vừa mới ngồi xuống ghế trong đại sảnh vừa
mới tu sửa lại của Long Gia, đã nhìn thấy Long Ngạo Thiên về mặt tươi cười xuất hiện trước mặt.
- Ha ha... Lý Thiếu Minh chủ đến thăm, Long Gia ta thật có phúc lớn... Có một câu nói gì nhỉ? Khách quý đến nhà, Đại sảnh rực sáng!
Long Ngạo Thiên mặc bạch y chậm rãi đi vào, hơi chắp tay, lại phất nhẹ tay, lập tức có một thị nữ vẻ mặt thanh tú mang trở lên, sau đó lại tươi cười lui ra.
Lý Dật cười nhẹ, nhãn thần quét qua người Long Ngạo Thiên một lượt. Hắn và Long Ngạo Thiên cũng có thể xem như là đối thủ, đối với người khôn khéo âm hiểm vô lường như hắn, nói thật Lý Dật cũng hơi có chút kiêng kỵ.
Ánh mắt Lý Dật sau khi đảo trên người hắn, mới mỉm cười nói:
- Lời này của Long Thiếu gia không đúng rồi... Lý Dật ta có thể là quý khách gì chứ, Ôn Thần mới đúng! Nếu ta không đến, chắc chắn Long Thiếu gia sẽ vui vẻ hơn?
- Đâu có, đâu có?
Long Thiếu gia chắp tay kính một cái, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lý Dật, nhẹ nhàng nhấc tách trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp:
- Tục ngữ nói rất hay, ba ngày không gặp, đã phải dùng ánh mắt khác để nhìn... Nói thật, từ đầu ta đã không đánh giá thấp Lý Thiếu gia ngài, nhưng mà không ngờ Lý Thiếu gia sau khi đi xa một chuyến, lại trở nên cường đại như vậy... Quả nhiên ngoài dự liệu của Long mỗ.
Dứt lời, hắn lại cười:
- Long mỗ mạo muội hỏi Lý Dật Thiếu gia một câu, không biết... Lý Minh do ngươi sáng lập này, mục đích thật sự là làm gì?
- Lý Minh?
Lý Dật cười ha hả, lắc đầu, mới nói:
- Long Thiếu gia là nhân vật thông minh như vậy, lẽ nào không nhìn ra, cái gọi là Lý Minh chẳng qua ta hứng thứ nhất thời mới thành lập mà thôi. Nếu như ta nói ta cũng không định sẽ làm gì cả, không biết Long Thiếu gia có tin hay không?
- Tin.
Long Thiên Ngạo gật đầu:
- Nếu lời này do người khác nói, ta tự nhiên không tin, nhưng mà nếu như là Lý Dật Thiếu gia nói, ta tuyệt đối tin...
- Vì sao?
Lý Dật hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản...
Long Thiên Ngạo lộ ra biểu hiện cổ quái:
- Lý Dật Thiếu gia có lẽ cũng biết, Long Gia chúng tôi cũng có vài phần quan hệ với Lý Gia các ngươi... Tối qua sau khi nghe tin xong ta đã báo tin cho Sư môn của ta... Lý Dật Thiếu gia, ngươi có đoán được, từ chỗ Sư môn của ta phản hồi lại tin tức gì không?
Lý Dật cười cười:
- Có lẽ đoán cũng được tám chín phần mười chứ?
- Đúng là như thế, nếu không ta nghĩ hôm nay Lý Dật Thiếu gia – Lý Thiếu Minh chủ người, cũng sẽ không đến đây...
Long Ngạo Thiên cười ha hả, nói tiếp:
- Tin tức bên chỗ Sư môn là, người của Lý Gia, không ai được phép đắc tội tới, tất cả đều phải thích ứng, tùy cơ hành sự...
- Tùy cơ hành sự?
Lý Dật cười cười.
- Đúng vậy! Hay cho câu "Tùy cơ hành sự"! Long Ngạo Thiên vỗ tay:
- Ta thật sự không hiểu nổi, Lý Dật Thiếu gia lần này xuất môn, cũng không biết làm ra chuyện tốt gì rồi, quả nhiên lại khiến Sư môn đưa ra lời bình luận như vậy... Nhưng mà, ta lại biết một việc...
- Việc gì?
- Chính là, bắt đầu từ bây giờ trong Vạn Triều Thành, không bao giờ còn cảnh tượng Tam Đại gia tộc cùng tồn tại nữa! Còn kết cục của Long Gia chỉ có hai con đường... Thứ nhất, chính là mặt dày gia nhập vào Lý Minh do Lý Gia các ngươi vừa thành lập, sau đó tìm thời cơ quật khởi... Thứ hai, chính là ngoan ngoãn rời đi, đem cơ nghiệp Long Gia mấy trăm năm gầy dựng dâng lên bằng hai tay... Lúc tin tức ở Sư môn truyền đến, ta đã hiểu rõ, Long Gia chúng tôi, chỉ có thể có hai lựa chọn này mà thôi.
Long Ngạo Thiên nói chậm rãi, ngữ khí bình tĩnh cực hạn. Dường như, cái mà hắn đang nói không phải là vận mệnh của một Đại gia tộc, mà là một việc căn bản không có can hệ gì đến hắn cả.
Lý Dật cũng không ngờ, Long Ngạo Thiên này lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rồi cười nhẹ nói:
- Như vậy, ta có thể hỏi người một câu, Long Thiếu gia đối với vận mệnh của gia tộc mình, rốt cục đưa ra lựa chọn thế nào?
Long Ngạo Thiên có chút cổ quái nhìn Lý Dật, lát sau mới thở dài, nói:
- Lý Thiếu gia, nếu như ở địa vị của ta, ngươi sẽ làm ra lựa chọn thế nào?
Lý Dật cười cười:
- Ngươi xem ta xử lý việc Liên Minh Tiệt Giáo thế nào, lại không rõ lựa chọn của ta sao?
Long Ngạo Thiên hơi sửng sốt một chút, sau đó mới chậm rãi lắc:
- Cũng đúng... Lý Dật Thiếu gia người có tâm tính đó, cũng có thủ đoạn đó, lại có bối cảnh đó... Dựa vào thủ đoạn trước giờ của ngươi, gặp phải tình huống như vậy, chỉ có một chữ "sát" mà thôi! Nếu có ai cản đường ngươi, ngươi cũng sẽ giết! Hôm đó lúc ở Mạc Gia, ta nên đoán ra tình huống này, nhưng ta lại quên... Ha ha ha...
Dứt lời, Long Ngạo Thiên cũng cười khổ một tiếng.
Lý Dật cũng không phủ nhận, nói:
- Vậy không biết Long Thiếu gia người sẽ lựa chọn như thế nào?
- Ta sao?
Long Ngạo Thiên chau mày, mỉm cười nhẹ nói:
- Ta không có được thủ đoạn như Lý Dật Thiếu gia, cũng không có bối cảnh như Lý Dật Thiếu gia, càng không có tâm tính như Lý Dật Thiếu gia... Huống hồ, ta xem ra sư môn của Tiệt Giáo cũng không kém cỏi gì, nhưng đối với Lý Dật Thiếu gia, cũng có chút e ngại...
Nói ra lời này, Long Ngạo Thiên dường như cũng thấy không thể hiểu nổi, hắn cười khổ một tiếng, mới nói tiếp:
- Vì vậy, lựa chọn của ta, thật ra từ lúc bắt đầu cũng chỉ có một... Nếu ta không muốn Long Gia bị hủy diệt, không muốn trở thành tay sai kẻ khác, như vậy, cơ hội duy nhất của ta chỉ có một, đó chính là rời đi!
Nói đến đây, nhãn thần Long Ngạo Thiên nhìn chằm chằm về phía Lý Dật, biểu tình vô cùng phức tạp, nói:
- Ý nguyện này của ta, cũng không biết Lý Dật Thiếu gia có thể giúp hay không... Nếu như người đồng ý, hãy tha cho Long Gia chúng ta một con đường!
Lý Dật sửng sốt. Thật không thể tưởng tượng nồi, chỉ một lần thăm viếng lại mang đến kết quả như thế này. Từ góc độ nào đó, Lý Gia và Long Gia có thâm cừu đại hận, nếu tha cho bọn họ đi, cũng không phải không được, chỉ là, Long Ngạo Thiên thật sự muốn đi như vậy sao?
Lý Dật biết rõ, nếu như Long Gia muốn lưu lại, dù bọn họ có làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ không để ý đến.
Nhưng mà Long Gia lại muốn rời đi? Muốn dâng cơ nghiệp mấy trăm năm của Long Gia cho người khác? Bọn họ nguyện ý hay sao?
Ánh mắt Lý Dật chậm rãi nhìn Long Ngạo Thiên, ánh mắt hai người va chạm với nhau một lát, LongNgạo Thiên cười, nói:
- Hay là, Long Ngạo Thiên ta muốn đi, Lý Dật Thiếu gia lại sợ rồi?
- Sợ?
Lý Dật kinh ngạc bật cười:
- Nếu đã vậy, lúc nào Long Gia các người muốn rời đi, chỉ cần nói một tiếng, Lý Minh ta sẽ đưa tiễn trăm dặm!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 216: Hai con đường
Chương 216: Hai con đường