Đả tự: Sided Lovettt
***
Vẻ mặt nửa cười nửa không của Lý Dật khiến Mạc Húc và Phòng Quân có cảm giác gì đó không đúng
Nhưng việc đã đến nước này, nếu lâm trận mà rút lui thì e là từ giờ uy danh của Bang Thổ Lang tiêu tan.
Mạc Húc khẽ giơ tay phải lên ra hiệu, đám người đang sẵn sàng rút đao xông lên đều hơi lùi lại, rồi hắn khẽ gật đầu:
- Không sai, chỉ cần người để lại Dung Giới, đường này tự nhiên sẽ mở rộng cho ngươi...
- Nếu ta nói không thì sao?
Lý Dật cười.
- Vậy thì... chết!
Dứt lời, Mạc Húc phẩy tay, người của Bang Thổ Lang cùng cười lạnh tanh, đấu khí tỏa ra.
Thứ đấu khí đan xen mùi máu này khiến kẻ nào kẻ nấy đều rất hung tợn, rõ ràng là chúng đều là những kẻ lăn lộn trong thế giới đao kiếm.
Đối mặt với thế trận này có lẽ bất cứ ai cũng cảm thấy chùn chân.
Lý Dật dường như cũng thấy chột dạ, quét mắt một lượt rồi nói với giọng thương lượng:
- Bảo ta để lại hai cái thì có phần làm khó ta quá, chi bằng ta để lại một cái, coi như tiền mãi lộ, thế nào?
- Được thôi!
Nghe vậy mắt Mạc Húc lóe lên sát ý nhưng lại cười khá nhũn nhặn.
- Hứ, còn tưởng là thế nào, thì ra chỉ là làm trò!
- Đúng thế! Dàn trận như thế, lão tử còn tưởng làm thật, ai ngờ lại thế này!
Vì phản ứng của Lý Dật mà bốn bề vang lên những tiếng xùy xùy, ngay đám người Bang Thổ Lang cũng cười kỳ quái.
Nói ra thì chúng độc bá một phương cũng khá lâu, cũng lâu rồi chưa có kẻ nào có gan dám vượt mặt Bang Thổ Lang.
Còn Lý Dật làm vẻ như không nghe thấy phản ứng của xung quanh, hắn chỉ giơ tay trái lên nói:
- Không biết Mạc Đại Hộ pháp muốn cái nào?
- Tùy!
Mạc Dịch nói, trong bụng cười thầm. Trong đầu hắn, hai thứ đó sớm đã nằm trong túi hắn rồi.
- Vậy thì cái này đi...
Dường như Lý Dật hơi run run, tay phải sờ vào một chiếc nhẫn rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Chạm mắt với ánh mắt nửa như cười nửa như không, Mạc Húc hơi sững người, sắc mặt bỗng thay đổi, thần kinh nhạy bén sau nhiều năm huyết chiến cho hắn biết rằng những kẻ có ánh mắt như thế tuyệt đối không phải kẻ dễ nói chuyện!
Do đó, dường như là phản ứng có điều kiện, mũi chân hắn điềm lên đất, thân hình lùi nhanh về sau, đồng thời hét lên:
- Khốn kiếp, chém chết hắn cho lão tử!
Dù phản ứng của hắn rất nhanh nhưng thực lực cũng chỉ là Đấu Sư, mới lui được nửa bước thì đã thấy Lý Dật không biết từ lúc nào đã đến sát mặt hắn, tay phải Lý Dật vung lên đánh một chưởng!
- Bốp!!
Một âm thanh giòn giã vang lên, chưởng này khiến Mạc Húc xoay tròn trên không trung rất đẹp mắt.
Nhưng vẫn chưa hết, Lý Dật cười nhạt một tiếng, lật người đá một cước.
- Điệp Tiên Thoái!
- Binh!!
- Phụt!!
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Mạc Húc phụt ra một ngụm máu tươi, thân hình bay vào đâm sầm vào bức tường đằng sau, chân tay co giật liên hồi.
Tính ra thì Lý Dật chỉ dùng thực lực của Đấu Giả, nếu mà đánh thật thì trong vòng trăm hồi chưa biết chừng lại thua.
Nhưng vì Mạc Húc đã khinh thường Lý Dật, không kịp dùng Sa y Đấu khí phòng hộ.
Thậm chí, với tốc độ nhanh đến biến thái của Lý Dật, hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đá bay rồi.
Với tình cảnh đó thì hắn sao có thể là đối thủ của Lý Dật?
Có điều, dường như mạng Mạc Húc cũng khá lớn, một chiêu này của Lý Dật chưa thể lấy mạng hắn.
Lý Dật cười lạnh, định tiến đến kết liễu hắn thì dường như đám người Bang Thổ Lang chợt tỉnh thần, hét lên, rút dao chém về phía Lý Dật.
- Xoẹt... Xoẹt...
Hàng loạt tiếng động xé gió vang lên, đấu khí trên các thanh đạo của mười mấy kẻ đầu tiên chém xuống lưng Lý Dật. Phản ứng này khiến Lý Dật không thể không thầm tán thưởng.
Bình thường nếu kẻ đứng đầu bị đánh bại thì những kẻ ở dưới đều bị dọa chết khiếp. Nhưng đám Thổ Lang này vẫn dám xông lên, điều này cho thấy chúng huấn luyện rất có phương pháp!
Xem ra, Bang Thổ Lang này cũng không tệ như mình tưởng.
Khẽ xoay người, Lý Dật không thèm lấy binh khí ngón tay phải búng vài cái, tránh được mấy thanh đao chém tới, đồng thời cũng né được sự tấn công từ sau lưng, thân hình hơi lùi về sau rồi hai chân tùy ý đá ra.
- Phụt... phụt...
Hai tên bị đá trúng đều phụt máu bay về sau, cảnh này dường như khiến sự tấn công hơi ngưng lại. Có điều, tuy mười mấy kẻ đó không xong tiếp lên nhưng gần hai trăm kẻ kia thì nhanh chóng bao vây Lý Dật lại.
Lý Dật chau mày nhìn bốn phía rồi không kìm được mà phải thở dài.
Thế trận này nhìn có vẻ hoành tráng nhưng với thân thủ của hắn thì chẳng có gì phải so...
Có điều, nếu giết hết bọn chúng thì e là không đắc tội với Bang Thổ Lang thì cũng đắc tội với Đấu Thần Điện.
Huống hồ, nếu làm thế thì thực lực của mình sẽ bị bại lộ, không tốt chút nào!
Khi Lý Dật đang suy nghĩ thì bên ngoài kia, những kẻ vốn cười Lý Dật là kẻ nhát chết đều kinh ngạc đến sững sờ. Nguyên nhân không phải gì khác mà chính là vì sự thay đổi liên tục giữa điện quang hóa thạch thực sự là quá nhanh!
Nhanh đến mức dường như không ai có thể phản ứng kịp!
Mạc Húc, một trong Bát Đại Hộ pháp của Bang Thổ Lang, Lục Tinh Đấu Sư, được ngầm xếp vị trí đứng đầu trong Bát Đại Hộ pháp ngay một cái chiêu chính điện cũng không có mà đã bị đối phương đánh bại? Mà lại còn bại đến thảm hại?
Cái tát lúc nãy của Lý Dật ai cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Cái tát vang dội đó đã tát thẳng lên mặt Bang Thổ Lang.
Từ lúc đó, uy danh của Bang Thổ Lang có lẽ thật sự đã tan tành!
- Hắn rốt cuộc là kẻ nào? Sao có thể một chiêu mà diệt được Mạc Húc? Ta thấy hắn đến đấu khí cũng không có... Rốt cuộc chuyện này là sao?
Bỗng có người hỏi thất thanh.
Câu hỏi này đương nhiên chẳng ai trả lời được, nhưng ai cũng nhìn chăm chú về Lý Dật dường như rất lạnh lùng kia với ánh mắt ngưỡng mộ và đầy kính phục.
Không ít người đã cười thầm, xem ra lần này sang Thổ Lang đã đá phải thiết bảng rồi.
- Tiểu tử! Ta giết ngươi! Ta phải giết chết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi!
Bỗng nhiên vang lên giọng nói đầy oán hận.
Mạc Húc đang nặng nhọc bò dậy, má trái của hắn đã sưng vù lên như đầu lợn, răng trong mồm dường như gãy đến mười mấy cái, rơi ra cùng với máu. Đồng thời, trên ngực hắn có một dấu chân sâu, dường như đá gãy mấy cái xương sườn của hắn, khiến hắn không ngừng phun ra máu tươi.
Mạc Húc lúc này đâu còn phong độ ngời ngời như lúc nãy? Nụ cười hung tợn, cộng với cái mặt lợn khiến hắn nhìn vô cùng hoạt kê.
Nghe thế Lý Dật dường như khẽ cười, nhìn hắn một cái rồi nói:
- Giết ta? Hình như ngươi không có cái bản lĩnh ấy... Ta khuyên người một câu, đừng tự hạ nhục mình!
- Két két...
Mạc Húc nghiến răng gần như muốn nghiền nát rằng mình ra:
- Ngươi đừng có huênh hoang! Bang Thổ Lang bọn ta mấy nghìn người, ngươi không thoát được đâu!
Đây mấy người trong bang ra, tiến lên phía trước, Mạc Húc hét lên, nhưng lần này hắn không dám tiến tiếp mà giữ một khoảng cách an toàn. Dù thế nào thì nhìn rất nực cười.
- Mấy nghìn người?
Lý Dật quét mắt ra xung quanh rồi thở dài:
- Mạc Đại Hộ pháp, chúng ta có cần cược không? Nếu muốn thì ta có thể giết hết đám vứt đi này của các ngươi... có muốn thử không?
Khóe miệng Mạc Húc giật giật liên hồi, nếu là lúc trước thì hắn sẽ cảm thấy kẻ áo đen trước mặt chỉ là nói đùa mà thôi. Nhưng lúc này, sau khi đã thấy thân thủ nhanh như hồn ma, hắn có cảm giác rằng nếu muốn thì Lý Dật có thể làm được thật.
Nghĩ thế, kẻ quý trọng tính mạng như Mạc Húc không dám trả lời, chỉ nhìn Lý Dật với ánh mắt nham hiểm.
- Ha ha... tiểu tử, khầu khí quả nhiên lớn thật!
Đúng lúc Mạc Húc muốn rút lui thì Phòng Quân nãy giờ chỉ đứng ngoài nhìn bỗng bật cười, tiến lên nói lớn:
- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi là ai, ở đây người phá vỡ quy tắc của Bang Thổ Lang, lại đả thương Mạc Hộ pháp, theo quy tắc, người như vậy sẽ là đại địch của bang phái, từ giờ tuy sát đến chết! Có điều... giờ ta cho ngươi một cơ hội! Nếu người quỳ xuống xin tạ lỗi với Mạc Hộ pháp, để lại hai cái Dung Giới thì ta sẽ tha cho ngươi đi!
- Hứ!
- Dựa vào.
Lần này, chưa cần Lý Dật trả lời, rất nhiều người xung quanh đã bắt đầu cười nhạt.
Hai bên đã đến nước này, nếu Lý Dật mà cứ thế bó tay chịu trói thì hắn chính là tên ngốc điển hình! Hơn nữa, Phòng Quân nói ra lời như thế dường như cũng có xu hướng trở nên ngu ngốc!
Nhìn Phòng Quân mặt đầy vẻ đương nhiên, Lý Dật không vội ra tay, hắn chỉ đập đập tay, nói:
- Vị đây là Phòng Đại Hộ pháp phải không? Ta muốn hỏi một câu, ta không động thủ, lẽ nào lại chỉ có thể mặc cho các người chém giết?
- Đương nhiên!
Phòng Quân cười nhạt:
- Thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, cường giả vi tôn! Bọn ta vốn thế nào thì là thế! Tiểu tử, nói cho ngươi biết, dù thế nào... Nếu người giao Dung Giới ta thì chuyện hôm nay coi như chấm dứt ở đây!
- Nói cho cùng thì các ngươi đã nhắm cái nhẫn của ta?
Lý Dật khẽ cười:
- Cái gì mà bang quy với không bang quy, đều là cái cớ mà thôi. Có điều, nếu các ngươi đã thích đồ của ta thì đương nhiên phải cướp, vậy thì đương nhiên phải có cớ... Đương nhiên, ta không nói các ngươi làm thế là không đúng. Thế gian này vốn là cường giả vi tôn, các ngươi muốn cướp đồ cũng có thể hiểu... Chỉ là, ta thấy có điều kỳ lạ... Một con sói đất cướp của vài con thỏ non cũng chẳng sao. Ta muốn hỏi Phòng Hộ pháp, nếu có một ngày, não của con sói đó bị lợn gặm, nó muốn cướp của một con hổ... Ngươi nói xem có phải... não nó có vấn đề không?
- Não có vấn đề?
Khóe miệng Phòng Quản giật giật, rồi hắn cười nhạt:
- Tiểu tử không biết sống chết! Tưởng rằng đánh bại được tên bỏ đi Mạc Húc là lợi hại lắm sao? Bắt lấy hắn! Tất cả lên hết cho lão tử!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 225: Một chiêu
Chương 225: Một chiêu