Trước mặt Hạ Nhất Minh quả thật là xuất hiện một đôi điển hình người thú.
Kỳ Lân thú dài tới năm thước, chiếc miệng khổng lồ, từ trong miệng thổi ra những luồng khói mang theo khí thế ngút trời. Bất quá Hạ Nhất Minh từ trong những làn khói đó có thể ngửi ra được mùi của lưu hoàng, điều này nói cho hắn biết Kỳ Lân thú có thể phun ra lửa.
Phía trên lưng Kỳ Lân thú có một vị trung niên nhân đang ngồi ngay ngắn.
Vị trung niên nhân này nhìn qua thì không phải là lớn tuổi, khuôn mặt bình thường không có điểm gì đáng chú ý, nhưng trong đối mắt tựa hồ như chứa đựng một loại lực lượng thần kỳ nào đó. Loại lực lượng này tựa hồ có thể giao tiếp với thiên địa vạn vật, cùng với bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng trao đổi.
Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, trách không được Bách Linh Bát lại nói là nhân thú, trong thiên hạ chỉ sợ danh hiệu nào so với hai từ "nhân thú" thích hợp hơn. Ôm quyền, Hạ Nhất Minh nói:
- Kỳ Lân thánh chủ đại nhân.
Hắn cũng không xuống ngựa để bái kiến, mà gi như Kỳ Lân thánh chủ, ngồi ngay ngắn trên lưng Bạch Mã Lôi Điện sử dụng bối phận ngang hàng chào hỏi. Hắn đã gặp qua nhiều cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, cho nên bây giờ có đối mặt với cường giả cùng đẳng cấp trong lòng vẫn không hề dao động chút nào.
Kỳ Lân thánh chủ cười nói:
- Hạ Nhất Minh, Tây Bắc Thiên Trì Đế Thích Thiên đem tấm biển thiên hạ đệ nhất tới Hạ gia trang, lão phu lần này tới tìm ngươi là muốn xem ngươi có xứng đáng với tấm biển đó không.
Hạ Nhất Minh bật cười một tiếng, ngay những ngày đầu tiên khi Hạ gia trang được treo tấm biển này lên, hắn đã có một loại cảm giác, đó chính là bản thân hắn sắp phải nghênh đón sự khiên chiến của các cao thủ chí cường trong thiên hạ.
Bất quá, đối với điều này Hạ Nhất Minh vẫn tương đối tự tin chỉ bằng vào lực lượng Quang Ám hợp bích và thiên địa chi uy do hắn nắm giữ thì tuyệt đối có thể đứng ở thế bất bại.
- Thánh chủ đại nhân, đây bất quá là Đế Thích Thiên huynh quá khen mà thôi, thật sự tại hạ không đảm đương nổi. - Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung tay lên, mặc dù hắn không hề úy kỵ đối phương, nhưng cũng không thể ngu ngơ mà thừa nhận được.
Kỳ Lân thánh chủ cất tiếng cười to, nói:
- Hay cho một câu không đảm đương nổi.
Hắn thu liễm lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Từ xưa tới nay, văn không có thứ nhất, võ không có thứ hai, ở Đông Tây phương đại lục các văn tự đều ghi lại chỉ có hai vị tiền bối là đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Mà ngươi.....
Hắn chăm chú nhìn về phía Hạ Nhất Minh, nói:
- Ngươi là người thứ ba.
Hạ Nhất Minh giật mình một cái, hắn đương nhiên biết danh hiệu thiên hạ đệ nhất của phương Đông khẳng định chính là Ngũ Hành lão tổ sáng lập ra Ngũ Hành môn, nhưng danh hiệu này ở phương Tây thì hắn lại không biết là ai. Dù sao đối với Hạ Nhất Minh mà nói, phương Tây xa xôi quả thật đã vượt quá mức hiểu biết của hắn....
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Thánh chủ đại nhân, theo như ngài nói thì hai vị tiền bối đó hẳn là người ở trong niên đại thần đạo?
Kỳ Lân thánh chủ chậm rãi gật đầu nói:
- Không sai, hai người bọn họ không chỉ ở trong niên đại thần đạo, mà còn được tất cả người tu luyện của phương Đông và phương Tây tôn sùng nhất. Bọn họ đã để lại cho người tu luyện vô số tài phú, hơn nữa cũng là người tu luyện vĩ đại nhất.
Hắn nói những lời này trong ánh mắt hiện lên một tia nghiêm nghị, hiển nhiên đây hoàn toàn là những lời thật tình, không có nửa điểm giả dối. Hạ Nhất Minh giật mình, trong ánh mắt không khỏi toát lên quang mang nghi hoặc.
Thiên hạ đệ nhất đương nhiên là được người tu luyện sùng kính, nhưng không cần phải khoa trương tới mức như vậy chứ.
Tựa hồ từ vẻ mặt Hạ Nhất Minh nhìn ra chút nghi ngờ trong lòng hắn, Kỳ Lân thánh chủ khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Hạ Nhất Minh, ngươi hẳn là không biết phương Tây Thiên Đường Địa Ngục cùng với phương Đông Sinh Tử Giới làm thế nào mà xuất hiện chứ?
Sắc mặt Hạ Nhất Minh thay đổi, hắn kinh hô:
- Là do bọn họ sáng lập lên sao?
Kỳ Lân thánh chủ hơi gật đầu, nói:
- Ngươi cho rằng công tích của bọn họ như thế nào?
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh lập tức trở nên nghiêm nghị:
- Quả nhiên là thiên hạ vô song.
Thiên Đường Địa Ngục của phương Tây thì hắn không biết thế nào, nhưng phương Đông Sinh Tử Giới thì mang lại cho các tôn giả đời sau rất nhiều hiệu dụng. Đặc biệt là với tình trạng thiên địa chi lực suy yếu diện rộng hiện nay, nếu không có kinh nghiệm vượt qua Sinh Tử Giới, như vậy trong thiên hạ hiện nay số lượng Ngũ Khí đại tôn giả cùng với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả sẽ phải giảm bớt một nửa, thậm chí còn ít hơn.
Hít sâu một hơi, Hạ Nhất Minh đối với hai viij tiền bối nổi danh kia cũng cảm thấy bội phục, công tích như thế không hổ là thiên hạ đệ nhất.
Kỳ Lân thánh chủ liếc mắt nhìn qua Bạch Mã Lôi Điện một cái, nói:
- Lão phu sớm đã nghe nói qua đầu thánh thú này của ngươi có tốc độ thiên hạ vô song, hôm nay so tài thử quả nhiên không hề phóng đại, ngay cả Kỳ Lân thú cũng chỉ tương đương nó mà thôi.
Hạ Nhất Minh đắc ý cười một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve chiếc cổ trắng của con Bạch Mã Lôi Điện, Bạch Mã lập tức quay đầu lại đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên bàn tay của hắn.
Đôi mắt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên một tia kỳ dị, hắn hiển nhiên là cảm ứng được Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã Lôi Điện có tình cảm rất sâu đậm. Mặc dù bọn họ không trải qua nghi thức bạn sinh linh thú nhưng mức ăn ý giữa hai người đã không hề kém hơn khi trải qua nghi thức bạn sinh linh thú.
Loại chuyện kỳ dị này cho dù là hắn ở trong Đồ Đằng bộ tộc cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Loài người cùng Linh thú dưới tình huống bình thường mà đạt được độ ăn ý tới mức này thì chỉ sợ ngay cả từ thời thần đạo tới nay cũng không ai có thể làm được. Sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ dần trở lại bình thường nói:
- Lão phu lần này tới đây là muốn cùng ngươi luận bàn một trận, xem ai mới chính thức là thiên hạ đệ nhất.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một cái, lập tức hiểu được, Đế Thích Thiên khẳng định không đem chuyện thần đạo Ngưng Huyết Nhân nói ra ngoài, nếu không Kỳ Lân thánh chủ dù có là kẻ ngu cũng không đến khiêu chiến hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào Kỳ Lân thú, cười cười nói:
- Chúng ta luận bàn thế nào? Là công bình "một chọi một" sao?
Đồ Đằng bộ tộc lấy nhân thú hợp nhất để khiêu chiến với các cao thủ bên ngoài, loại chuyện này sớm đã bị vô số người lên án, nhưng từ đầu đến cuối cũng không ai có thể thay đổi được cách làm của bọn họ.
Kỳ Lân thánh chủ cười to một tiếng nói:
- Hạ Nhất Minh, lão phu có bạn sinh thánh thú, ngươi không phải cũng có Lôi Điện sao? Chúng ta hãy cùng lấp phương pháp nhân thú hợp nhất để quyết đấu một lần đi.
Hạ Nhất Minh khẽ hừ một tiếng, Kỳ Lân thánh chủ nói thật dễ nghe a, nhưng trên thực tế trong lòng bọn họ đều biết.
Bạch Mã Lôi Điện mặc dù đã tấn chức thánh thú đỉnh phong, nhưng thời gian nó tấn chức còn rất ngắn, vô luận thế nào cũng không thể cùng với Kỳ Lân thú đã thành danh mấy trăm năm so sánh được.
Tuy nhiên, trong ánh mắt Hạ Nhất Minh lại lóe lên một tia trào phúng, hắn không chút do dự nói:
- Nếu thánh chủ đại nhân đã có hứng thú như vậy, Hạ mỗ nguyện ý phụng bồi.
Bạch Mã Lôi Điện hưng phấn hí lên một tiếng dài, bốn vó liên tục động, trên người nó dâng lên chiến ý ngút trời. Lúc đầu còn tưởng rằng trận chiến này sẽ không xảy ra, vậy mà chỉ chớp mắt cái đã có thể giao thủ với người ngang sức, tự nhiên là làm cho nó hưng phấn mãi không thôi. Trong lòng Kỳ Lân thánh chủ dâng len một tia dự cảm bất an.
Lần này hắn tới đây quả thật là không cam lòng với tấm biển "thiên hạ đệ nhất" treo ở Hạ gia trang, nhưng cũng còn một mục đích khác, chính là muốn cùng với Hạ Nhất Minh giải quyết nốt những ân oán trước đây giữa hắn và Đồ Đằng bộ tộc.
Bất quá, hắn đã từ những lời đồn đại trong thiên hạ biết được chi tiết về Hạ Nhất Minh, lại càng hiểu rõ hắn nắm giữ Quang Ám hợp bích chi lực của phương Tây.
Đối mặt với loại lực lượng trong truyền thuyết này, trong lòng Kỳ Lân thánh chú đã không hề nắm chắc được, cho nên hắn mới đề xuất loại phương thức lấy "một chọi một".
Bởi vì hắn tin tưởng, mình cùng với Kỳ Lân thú so với đối phương và Bạch Mã Lôi Điện thì cường đại hơn.
Phương thức tu luyện của thánh thú hoàn toàn bất đồng, chúng nó tu luyện là do nhiều ngày tích tụ mà thành, cho nên Kỳ Lân thú đã tiến giai mấy trăm năm có thực lực khẳng định hơn xa so với Bạch Mã Lôi Điện vừa tiến giai.
Lúc Kỳ lân thánh chủ đưa ra yêu cầu này đã chuẩn bị tốt tinh thần nghe Hạ Nhất Minh từ chối, chỉ là chuyện xảy ra ngoài dự liệu của hắn. Hạ Nhất Minh lại bình tĩnh đáp ứng, điều này làm cho trong lòng hắn nổi lên một tia bất an.
Bởi vì hắn tuyệt đối không tin, Hạ Nhất Minh không biết được chênh lệch trong phương thức quyết đấu này. Hơn nữa đầu Bạch Mã Lôi Điện đang hưng phấn kia lại càng làm cho hắn phải giật mình mãi không thôi.
- Bảo Trư, ngươi mau rời xa ra. - Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ đầu Bảo Trư dặn dò:
- Chờ sau khi đánh xong trận này ngươi hãy tiếp tục chơi đùa.
Bảo Trư ngước cái đầu của mình lên nhìn Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn.
Kỳ Lân thánh chủ nhíu mày một cái, trong lòng thầm nghĩ, người này quả nhiên là cuồng vọng, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Bảo Trư, lại đây.
Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh vươn chiếc đầu nhỏ bé của mình ra, nó không chút do dự lầm bầm vài tiếng, rồi lắc đầu như điên.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, nhưng ngay sau đó đã hiểu được, trưởng bối của Bảo Trư chính là Thánh Long đị nhân của Đồ Đằng bộ tộc, chỉ là cuối cùng không biết vì lý do gì mà phó thác nó cho Đế Thích Thiên. Như vậy, nó có quen biết với Kỳ Lân thánh chủ tự nhiên là chẳng có gì lạ.
- Bảo Trư, ngươi trước tiên tránh ra. - Kỳ Lân thánh chủ cũng không có tức giận khiển trách, ngược lại ôn hòa nói:
- Chúng ta giao thủ chỉ là bàn luận vũ kỹ, không hề có ý định dồn đối phương vào chỗ chết.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc vài tiếng, hắn cũng hiểu rõ được tâm ý của đối phương, đó chính là muốn để cho Bảo Trư rời xa nơi này thì mới có thể tận lực đánh một trận. Tuy nhiên, vô luận hai người nói thế nào Bảo Trư vẫn quật cường không chịu rời đi.
Bạch Mã Lôi Điện cùng Kỳ Lân thú đều là thánh thú đỉnh phong, Hạ Nhất Minh cùng Kỳ Lân thánh chủ lại cũng là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, nhưng muốn làm cho Bảo Trư rời đi thì hai người bọn họ chỉ đành thúc thủ vô sách.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng xé gió, Bách Linh Bát không biết từ lúc nào đã hiện thân đáp xuống đất.
Ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ hiện lên một tia ngưng trọng, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, người này là ai? Vì sao ngay cả hắn cùng Kỳ Lân thú đều không phát hiện ra hành tung của hắn?
Hơn nữa, trên người của đối phương không hề có một tia sinh mệnh khí tức, cũng làm cho hắn cảm thấy giật mình.
Tiếng rống trầm thấp từ miệng Kỳ Lân thú vang lên, nó tựa hồ cảm thấy được sự uy hiếp của người thần bí vừa xuất hiện, cho nên lập tức đề phòng.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh cũng xuất hiện một tia quang mang, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, bởi vì ngay cả hắn cũng chỉ vừa mới thấy Bách Linh Bát mà thôi.
Người này không nói một tiếng xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, hơn nữa còn đột nhiên hiện thân ở giữa không trung mà ngay cả hai người hai thú không hề cảm giác được. Năng lực ẩn nấp hành tung của người này quả thật là độc nhất vô nhị ở trên đời.
Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư vốn đã quen với việc Bách Linh Bát xuất quỷ nhập thần như vậy, mặc dù trong lòng hơi giật mình nhưng vẫn miễn cưỡng có thể tiếp nhận nổi. Kỳ thật khi nhìn thấy cảnh Bách Linh Bát biến thành vũ khí, bmmld cùng với Bảo Trư đối với năng lực của tên nhân loại này đã hoàn toàn miễn dịch.
Nhưng Kỳ Lân thánh chủ cùng với Kỳ Lân thú thì không giống bọn họ, ngay khí hắn đột nhiên chứng kiến thấy một người treo lơ lửng ở trên đầu, hơn nữa trên người đối phương không hề có một tinh sinh mạng khí tức, cảm giác của bọn họ trở nên phong phú hơn nhiều.
Chân khí trong cơ thể nhanh chóng được vận chuyển, xung quanh người bọn họ nổi lên một tầng khí lưu, cả người và thú của Đồ Đằng bộ tộc đều bắt đầu đề phòng đối phương.
Nhưng mà, cho dù là ai cũng không ngờ khi Bách Linh Bát hạ xuống, cũng không cùng với bọn họ chào hỏi, mà tiến lại gần Bảo Trư, đưa tay túm lấy tiểu tử kia ôm vào người.
Bảo Trư mặc dù bất mãn khẽ kêu lên vài tiếng, nhưng cũng không có động tác phản kháng, cứ như vậy bị Bách Linh Bát tóm ra khỏi lòng Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, Bách Linh Bát đột ngột xuất hiện nguyên lai là vì sự an toàn của Bảo Trư.
Tiểu gia hỏa này mặc dù cũng có thực lực cường đại, nhưng so với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì còn kém hơn một cấp, cho nên rời đi cũng là điều tốt.
- Đứng lại.... - Kỳ Lân thánh chủ đột nhiên quát lên một tiếng, từ trong miệng Kỳ Lân thú cũng phát ra thanh âm trầm thấp hữu lực, tựa hồ tùy lúc có thể xông lên. Bách Linh Bát cũng không để ý đến bọn họ mà vẫn như trước ôm Bảo Trư rời đi.
Kỳ Lân thánh chủ tức giận hừ một tiếng, hắn vung tay lên, một đạo quang mang phóng ra bay về phía Bách Linh Bát.
Bên trong luồng quang mang này ẩn chứa sát khí cường đại, cỗ sát khí này nồng nặc tới mức không hề kém hơn ở Quỷ Khốc Lĩnh.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi trở nên ngưng trọng, ngũ thải quang mang đột nhiên xuất hiện trong lòng tay. Nhưng chưa chờ hắn ra tay, thì Bách Linh Bát đã xoay nửa người lại, hắn bình tĩnh vung quyền lên đón đỡ.
Một cỗ lực lượng bén nhọn như Kim hệ lực lượng từ trong tay Bách Linh Bát phát ra, tiếng xé gió vang lên không dứt.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, ngũ thải quang mang ở trong tay nhất thời biến mất, hắn mơ hồ có cảm giác một quyền này của Bách Linh Bát cũng không hề rơi vào thế hạ phong.
Lực lượng cường đại do va chạm tạo nên khuếch ra bốn xung quanh, sắc mặt Kỳ Lân thánh chủ dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Bách Linh Bát có thêm vài phần ngưng trọng.
Một quyền vừa rồi do hắn đánh ra mặc dù cường đại, nhưng đòn sát thủ chính thức là sát khí ẩn chứa bên trong quyền phong. Đây chính là khả năng đặc biệt của cao thủ võ đạo trong Đồ Đằng bộ tộc, cho dù là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả gặp cũng phải tương đối kiêng kỵ.
Vậy mà người trước mặt này lại bình thản tiếp một quyền đó, sát khí ẩn chứa bên trong không hề làm được gì đối phương. Đến tận lúc này, Kỳ Lân thánh chủ đối với người không có một tia sinh mệnh khí tức rất kiêng kỵ.
- Ngươi muốn làm gì? - Bách Linh Bát bình tĩnh hỏi, tựa hồ ở trước mặt hắn cũng không phải là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, mà là một nhân loại bình thường vậy.
Kỳ Lân thánh chủ hơi sửng sốt một chút, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người sử dụng ngữ khí bình tĩnh như thế nói chuyện với hắn.
Cho dù là khi đông đảo các cường giả tập hợp ở Bắc Cương Băng Cung thì cũng không có người nào gây cho hắn cảm giác quái dị như vậy. Bất quá hắn dù sao cũng là người có kiến thức rộng rãi, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.
- Ngươi muốn đem Bảo Trư đi đâu? - Kỳ Lân thánh chủ trầm giọng hỏi.
Khi hắn nhìn thấy Bách Linh Bát dễ dàng nhấc Bảo Trư ra khỏi lòng Hạ Nhất Minh, thì đương nhiên hiểu rõ người này tuyệt đối là người bên cạnh Hạ Nhất Minh, chỉ là chuyện thình lình xảy ra làm cho hắn không hề cảm thấy yên tâm.
- Các ngươi giao thủ, để Bảo Trư ở đây cũng không tiện. - Thanh âm của Bách Linh Bát vô cùng bình thản, không hề mang theo chút cảm xúc nào.
Ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ đảo qua Bảo Trư ở trong lòng hắn, sau một lát thấy nó không giãy dụa gì mới chậm rãi gật đầu, nói:
- Làm phiền.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của Bảo Trư, vị Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả này cuối cùng đã tin lời nói của Bách Linh Bát. Bách Linh Bát xoay người ôm theo Bảo Trư nhanh chóng rời đi, rất nhanh hắn đã biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ cũng theo đó mà thu về, hắn trầm giọng nói:
- Hạ Nhất Minh, người này ở đâu vậy? Hắn tu luyện công pháp gì?
Hạ Nhất Minh hơi gật mình, ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ đang lóe lên quang mang, hắn mơ hồ có một tia cảm giác kỳ dị.
Vị thánh chủ đại nhân của Đồ Đằng bộ tộc này có lẽ là một võ gi chính thức, hơn nữa tính cách của hắn tương đối thẳng thắn, thích trực tiếp nói thẳng ra, chứ không như đám người Ngao Bác Duệ còn phải nói vòng vèo một thôi một hồi.
Hơi cười một chút, Hạ Nhất Minh nói:
- Hắn là Bách Linh Bát, huynh đệ của Hạ mỗ, tu luyện công pháp tương đối đặc thù, chính là Khoa Học công pháp.
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Muốn tu luyện loại công pháp này phải có Khoa Kỹ thể chất, cụ thể thế nào thì Hạ mỗ cũng không được rõ cho lắm.
Kỳ Lân thánh chủ chậm rãi gật đầu, trong lòng lúc này mới thư thái hơn, nguyên lai là do thể chất và công phá đặc thù cho nên đối phương mới miễn dịch với sát khí của hắn. Nếu cùng với hắn giao thủ thì cũng không có bao nhiêu tác dụng khi dựa vào sát khí. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng rung cánh tay lên, ngũ thải quang lập tức bạo phát:
- Thánh chủ đại nhân hãy cẩn thận.
Trên bầu trời lúc này xuất hiện nhiều quang mang, những quang mang này lần lượt thay đổi với nhau, giống như bầu trời đột nhiên đổ mưa bao trùm lên Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú.
Tức giận hừ một tiếng, Kỳ Lân thánh chủ vương tay ra, cả hắn và Kỳ Lân thú đã chui vào trong một vòng tròn quang mang màu đen.
Giống như mưa rơi xuống nhưng bị người ta cầm ô che chắn cho bản thân khỏi ướt, ngũ thải quang mang liên tục phóng xuống nhưng khi đến gần khu vực này đều bị bắn ngược trở ra. Ngũ Hành chi lực giờ phút này đang bị một cỗ lực lượng không hiểu làm cho bất lực.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi kinh ngạc, bởi vì hắn không cảm nhận được Kỳ Lân thánh chủ đang phóng thích ra loại lực lượng nào. Loại lực lượng này tuyệt đối không phải là Ngũ Hành chi lực, c không phải là Quang Ám lực lượng của phương Tây, là một loại lực lượng không biết tên.
Hắn có thể cảm ứng được bên trong cỗ lực lượng này ẩn chứa sát khí khổng lồ, hơn nữa còn nồng đậm tới mức khó tin. Khi cỗ khí tức này xuất hiện đa mơ hồ gây ra ảnh hưởng tới thần niệm cuar Hạ Nhất Minh.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên ngưng trọng cực kỳ, trong những cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong khắp thiên hạ, hắn đã cùng với một vài người giao thủ, những người này có được các loại công pháp ngạc nhiên cổ quái khiến cho người khác khó phòng bị. Tuy nhiên, trong hệ thống công pháp của những người đó không hề có một loại công pháp đặc thù nào trực tiếp tấn công thần niệm của đối phương. Mà công pháp của Kỳ Lân thánh chủ lại làm được điều này.
Huyệt Thái Dương của Hạ Nhất Minh mơ hồ dao động, đây là kết quả do lực lượng cường đại của thần niệm tiến hành công kích. Từ từ, dưới sự công kích cường đại của thần niệm, sát khí càng lúc càng trở nên cuồng bạo, tựa hồ nó nhảy vào trong não vực của Hạ Nhất Minh, trực tiếp tấn công bản thể của hắn. Giờ phút này, tràng diện trận chiến nơi đây tương đối quỷ dị.
Ngũ thải quang mang trong tay Hạ Nhất Minh bạo phát chói mắt, cơ hồ đem một vùng thiên địa rọi sáng như ban ngày, khi bị cỗ lực lượng cường đại này công kích, Kỳ Lân thánh chủ vẫn duy trì quanh người một khu vực an toàn nhỏ. Lực lượng màu đen này phòng thủ vô cùng vững chắc, tựa hồ nó chỉ có năng lực chống cự mà không thể tiến hành công kích.
Nếu như có người nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ ngay lập tức lớn tiếng khoa trương Hạ Nhất Minh thần công vô địch, ngay cả Kỳ Lân thánh chủ cùng với Kỳ Lân thú liên thủ với nhau vẫn bị áp chế cho không thể nhúc nhích nổi. Nhưng mà, vẻ mặt của hai người bên trong trận chiến lại hoàn toàn bất đồng.
Hạ Nhất Minh mặc dù liên tục điều khiển Ngũ Hành Hoàn không ngừng công kích, nhưng sắc mặt hắn lúc này rất khó coi, trên trán chảy ra mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có một cỗ sương mù mơ hồ thoát ra.
Kỳ Lân thánh chủ ở bên trong vòng quang mang đấy vẻ mặt lại vô cùng thản nhiên, chỉ là sát khí trên người hắn vẫn không ngừng ngưng tụ.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh hoảng sợ phát hiện ra, dưới sự áp chế của sát khí bản thân hắn ngay càng lúc càng khó khống chế thần niệm. Hắn làm cách nào cũng không nghĩ ra, Kỳ Lân thánh chủ đã làm cách nào để có thể ngưng tụ đượng lực lượng sát khí cường đại như vậy.
Bạch Mã Lôi Điện nhẹ nhàng hí lên một tiếng, trong thanh ấm của nó ẩn chứa một tia lo lắng, nó có thể cảm ứng được cơ thể Hạ Nhất Minh lúc này tựa hồ có chút không khỏe. Nhưng vấn đề này nó lại không thể trợ giúp giải quy được. Nó rất muốn xông lên tiến hành công kích, nhưng tình huống Hạ Nhất Minh ở trên lưng lại làm cho nó không dám coi thường vọng động. Nếu lúc này mang theo Hạ Nhất Minh tiến lên, chỉ sợ không thể giải quyết được khốn cảnh lúc này, ngược lại sẽ làm cho Hạ Nhất Minh bị tổn thương. Sau khi nghe thấy tiếng Bạch Mã Lôi Điện hí lên, trong đầu Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ.
Hắn cuối cùng đã rõ vì sao bản thân mình ở trước mặt sát khí này lại trở nên yếu ớt như vậy, bởi vì đây căn bản không phải là sát khí của Kỳ Lân thánh chủ, mà là do hắn cùng với Kỳ Lân thú liên hợp phát ra.
Mặc dù hắn còn chưa hiểu rõ Kỳ Lân thánh chủ làm cách náo có thể chuyển hóa cỗ sát khí này thành thủ đoạn công kích thần niệm, nhưng hắn có thể khẳng định điều này không thoát khỏi liên quan tới Kỳ Lân thú. Trong mắt hiện lên một tia hối hận, bản thân hắn tự mình đối phó với Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú liên thủ thì quả thật là quá ngu ngốc.
Hít sâu một hơi, trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia quang mang hung lệ khác thường.
Ở sâu trong đầu hắn, một cỗ lực lượng quỷ dị chậm rãi dâng lên.
Cỗ lực lượng này một chút cũng không hề thua kém lực lượng thần niệm của Hạ Nhất Minh. Sau khi cỗ lực lượng này cùng với thần niệm của Hạ Nhất Minh kết hợp lại một chỗ, thiên địa chi khí xung quanh người hắn xuất hiện ba động dữ dội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 973: Suy đoán
Chương 973: Suy đoán