Đả tự: Sided Lovettt
***
Mặt trời chói chang đang dần xuống núi, những tia nắng sau cùng chiếu xuống mặt đất, trên con đường giữa hai sơn cốc, người đi đường cũng ít dần, ít dần...
Hơn mười người ẩn núp trên sườn núi, vì đã ẩn núp lâu ngày, lúc này ai nấy đều thấy mệt mỏi, cảm giác uể oải của xác thịt, dù là cường gia lợi hại đến mức nào, cũng không có biện pháp tránh khỏi.
Nhưng mà, dù mệt mỏi thế nào, ánh mắt mỗi người đều cảnh giác quan sát từng khách bộ hành trên đường, chỉ cần người nào có khả năng là nghi phạm, đều được quan sát cẩn thận.
Long Ngạo Thiên xoa khuôn mặt đã có chút cứng đờ, cười khổ nói:
- Nhị sư huynh, ngươi nói xem chúng ta vô duyên vô cớ đợi nhiều ngày như vậy rồi, đúng ra, tên Lý Dật dù có bò cũng phải bò từ Tam Thánh Sơn đến đây rồi chứ? Nhưng tình hình này... Liệu có phải hắn đã vào thành rồi không?
- Vào thành? Không thể nào! Ở công thành chúng ta cũng sắp xếp người canh giữ, trừ phi hắn biến thành muỗi bay vào, nếu không, chắc chắn bị phát hiện!
Suy nghĩ một lúc, Hồng Vũ mới trả lời.
Long Ngạo Thiên gật đầu, nói:
- Mong rằng hắn nhanh một chút, nếu không hắn chưa có nguy hại gì mà hai huynh đệ chúng ta đã gục rồi!
- Ngươi xem lời nói này của ngươi...
Hồng Vũ cũng cười khổ một tiếng, sau đó, hắn nhìn vào cuối con đường:
- Im lặng, cảnh giác một chút, tên tiểu tử kia nếu có thể sống sót trở về từ Tế Thần Huyết Điền, vậy không thể là phế vật, nếu không cẩn thận, người và ta bất kỳ lúc nào cũng có thể chịu oan ức...
- Vâng!
Nghe vậy, Long Ngạo Thiên cung kính cúi người, ánh mắt chậm rãi nhìn phía cuối con đường.
Một lúc nào đó, một bóng người mơ hồ đột nhiên hiện lên trong tầm nhìn mọi người, sau đó, tiếng bước chân chậm rãi truyền đến.
Mà lúc này, hơi thở của Long Ngạo Thiên và Hồng Vũ như gấp hơn...
Dường như đã nhận ra điều gì đó, những người đang ẩn núp lúc này cũng đứng dậy, ánh mắt mọi người đều nhanh chóng chuyển hướng về bóng người bên kia, thậm chí có người đã tiến lên trước, nhất thời, khiến không khí trong sơn cốc, như cũng bị sự căng thẳng bao trùm.
Lúc này, mọi người dường nhưngừng hô hấp...
Thân ảnh đó càng gần, mọi người mới phát hiện, người vừa đến có tư thái như du ngoạn sơn thủy, bước từng bước chậm rãi, cứ đi đi đừng dừng, con đường người bình thường chỉ nửa phút đã đi hết, hắn lại đi đến một tiếng, lại còn đứng đó ngó nghiêng...
Lúc này, những người ngừng hô hấp đã nghẹn không nói nên lời, rồi thở dài một tiếng. Trong nháy mắt, trong sớm cốc chim bay tán loạn, vạn thú khiếp sợ, không khí vốn dĩ hài hòa, đột nhiên dao động mà sát khí, cũng không thể nào che giấu được nữa!
- Tên phế vật này!
Hồng Vũ thấp giọng chửi một tiếng, ánh mắt nhìn Lý Dật.
Bên này lúc nãy tạo ra động tĩnh lớn đến như vậy, nếu Lý Dật không phát hiện ra, thì mới là quỷ... Chỉ là, điều khác biệt ở đây là, hắn có rời đi hay không?
Nhưng mà, dưới sự chú ý của mười cặp mắt, Lý Dật không hề quay người rời đi, hắn lại còn chăm chú nhìn hai bên sơn cốc, ánh mắt vui vẻ quan sát xung quanh, rồi tiến lên ba bước.
Ba bước này, lại hoàn toàn không giống với những bước đi lúc nãy, cả người hắn nhanh chóng đến chỗ cửa sơn cốc.
Bước ba bước xong, Lý Dật ngắng đầu lên, sau khi nhìn xung quanh một vòng hắn mới mở miệng:
- Bắc Đầu Tông phái đến... Là vị nào vậy? Phong Hoàng Hải Kim?
Ngữ điệu bình thản, bên trong còn mang âm sắc đùa cợt, dường như phía Bắc Đầu Tông ngoài Phong Hoàng Hải Kim, thì không còn ai có thể nói chuyện với Lý Dật...
Loại kiêu ngạo này khiến bọn người Hồng Vũ sửng sốt, trong lòng bọn họ rất tức giận.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái, lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy một tiếng cười vang lên.
- Ha ha ha! Lý Dật Thiếu gia nói đùa rồi, người đến là tại hạ, Đế Đô Hồng Gia... Hồng Vũ!
Nói xong hai thân ảnh nhanh chóng từ bên trong chui ra rồi đáp xuống mặt đất, cùng với hai đạo thân ảnh này, năng lượng ba động hai bên nhất thời tuôn trào ra.
- Ừ!
Ánh mắt Lý Dật du đăng trên bầu trời chốc lát, rồi mang theo vài phần nghi hoặc, buồn bực hỏi:
- Nói ra cũng lạ, rõ ràng ta nghe thấy có tiếng người mà? Sao lại không thấy người đầu...
- Lý Dật!
Long Ngạo Thiên tức giận hét lên:
- Lâu như vậy rồi không gặp, người vẫn không coi ai ra gì à?
- Ô... Thì ra là Long Ngạo Thiên Long Thiếu gia...
Lý Dật nhìn lại, lập tức cười nhẹ:
- Từ lúc ở Vạn Triều Thành, quả thật lâu rồi không gặp... Nhưng xem ra, Long Thiếu gia ngươi vẫn hồ đồ như xưa... Sự không thay đổi này xem ra cũng không tồi đấy...
- Lý Dật, ngươi...
Long Ngạo Thiên còn chưa nói xong Hồng Vũ đã khoát tay chặn lại, sau đó hắn nhìn Lý Dật, mang theo vài phần tức giận, nói:
- Lý Dật Thiếu gia, bây giờ ngươi cũng coi là có chút tên tuổi ở Đế quốc Thiên Phong... Ngươi đừng nói với ta, ngươi chỉ biết chơi trò miệng lưỡi chanh chua như vậy... Nếu vậy, ta thật sự thất vọng về ngươi!
- Ha ha ha, nói đến việc mồm mép lợi hại, ta sao có thể bằng Hồng Vũ Thiếu gia được...
Lý Dật nhìn thẳng vào Hồng Vũ, cười nhạt, nói:
- Nói ra, Hồng Vũ Thiếu gia, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta ngày trước không thì hôm nay không hận, không biết Hồng Vũ Thiếu gia đột nhiên chặn đường như vậy là có ý gì?
Hồng Vũ xoa tay, nói:
- Lý Dật Thiếu gia, ngươi thật sự không biết sao? Hay giả vờ không biết?
- Ha ha ha, xem ra, bây giờ ta thật sự không biết...
Lý Dật gật đầu:
- Dù sao, tuy trong Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc, ta đã đắc tội với ba nhà, nhưng vẫn chưa đụng đến Hồng Gia mà! Hay là Hồng Vũ Thiếu gia định ra tay thay cho tên phế vật bên cạnh ngươi?
- Lý Dật, ngươi muốn chết sao?
Long Ngạo Thiên đe dọa.
- Câm miệng!
Hồng Vũ quát khẽ một tiếng, rồi nhìn Lý Dật, thở dài một hơi nói:
- Được rồi, nếu Lý Dật Thiếu gia người đã giả bộ hồ đồ... Xem ra, ta cũng không thể không nói rõ với người... Bắc Đầu Tông Hồng Vũ, có chút việc muốn thỉnh giáo Lý Dật Thiếu gia!
- Bắc Đầu Tông sao...
Lý Dật cười cười:
- Ta đã gặp Phong Hoàng Hải Kim mấy lần, dường như, theo thứ tự, ngươi phải gọi ta một tiếng sư thúc?
- Hừ!
Hồng Vũ vung tay, như không để ý đến lời nói của Lý Dật, chỉ vươn tay vỗ vài cái.
Cùng với động tác của hắn, nhất thời, từ hai bên sơn cốc mười mấy bóng người lộ ra, đứng ở những vị trí khác nhau, bao quanh Lý Dật.
Thấy vậy, Lý Dật cau mày, nhìn qua một lượt, rồi nói:
- Bắc Đẩu Thất Tinh Trận?
Cái gọi là Bắc Đầu Thất Tinh Trận, chính là một trấn sơn tuyệt học, nghe nói chỉ có đệ tử tu luyện công pháp đặc thù của Bắc Đẩu Tông mới có thể kết thành trận pháp này.
Pháp trận này đã kết thành, lúc động thủ, mỗi người khi xuất thủ, giống như sở hữu tất cả công lực của những người trong toàn trận, sắc bén không gì sánh được.
- Ha ha, Lý Dật Thiếu gia quả nhiên ánh mắt lợi hại, ngay cả Trấn tống Pháp trận của Bắc Đầu Tông chúng tôi ngươi cũng có thể vừa nhìn liền nhận ra ngay...
Hồng Vũ cười dài, trầm giọng nói.
- Không biết Hồng Vũ Thiếu gia bày bố đại trận này, nguyên nhân là vì cái gì...
Lý Dật cười cười:
- Vẫn là câu nói đó, giữa ta và người, không thì không bán!
- Ha ha ha...
Hồng Vũ cười, một lát sau mới trầm giọng nói:
- Không biết Lý Dật Thiếu gia còn nhớ không mấy tháng trước, Đại đệ tử Bắc Đẩu Tông cũng chính là Đại sư huynh của ta, Diệp Thanh Mã đã chết ở Vạn Triều Thành!
Nghe vậy, Lý Dật bĩu môi, hắn không ngờ, người của Bắc Đầu Tông lại một lần nữa mang chuyện này ra nói. Nhưng chuyện này, đương nhiên không thể thừa nhận.
Lập tức, Lý Dật cười cười, thản nhiên nói:
- Chuyện này ta đương nhiên biết, lúc đó quan hệ giữa ta và Diệp Thanh Mã huynh đệ rất tốt, vốn dĩ còn hẹn ngày thứ hai phải đi uống trà ngắm hoa, nhưng không ngờ đêm hôm đó Diệp Thanh Mã huynh đệ lại chết ở Long Gia... Nói ra, Hồng Vũ Thiếu gia sao không bắt con sói mặt trắng Long Ngạo Thiên này lại? Diệp Thanh Mã huynh đệ ở lại nhà hắn rồi lại chết ở đó! Đối với sự phòng vệ cơ mật của Long Gia mà nói, ngoại trừ người của Long Gia hạ thủ, còn ai được nữa!
Lý Dật đột nhiên lớn tiếng quát lớn, vẻ mặt nghiêm nghị.
- Thật sao Lý Dật, người muốn nói bậy cũng phải có chút suy nghĩ chứ, Long sư đệ dù sao cũng là người của Bắc Đẩu Tông lẽ nào lại hại người trong nhà?
Hồng Vũ bĩu môi, đối với lời ngụy biện vô sỉ của Lý Dật, trong lòng hắn thật sự nổi giận, chỉ là lúc này dù sao cũng là đại lộ, tùy tiện ra tay chắc sẽ không tốt cho thể diện của Tổng môn...
- Nói ra, lúc đó Thanh Mã huynh đệ có thực lực cấp bậc Đấu Sư Đinh phong lại có hai vị trưởng lão hộ thân, trong Vạn Triều Thành lẽ nào có người dám ra tay với hắn? Vì vậy, Bắc Đầu Tông chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ người trong Tông môn, nhưng gần đây ta mới được nghe chuyện của Lý Dật Thiếu gia... Với thân phận Đấu Giả, có thể đánh bại Đấu Vương cường giả! Tuy nghe qua không thể tin được, nhưng đối chiếu với những sự việc đã xảy ra, Hồng Vũ ta có thể khẳng định một việc, đó chính là... Kẻ giết Thanh Mã sư huynh... Đó là ngươi, Lý Dật!
Con ngươi hơi co rút lại, Hồng Vũ đã quát lên một tiếng.
Lúc này, không khí xung quanh dường như bị đóng băng.
Dưới bầu không khí như vậy, Lý Dật thoáng bĩu môi, tuy cái cớ này của Hồng Vũrất vô nghĩa, nhưng dường như, cũng chính là chứng cứ sai lầm lớn nhất hôm đó hắn đã lưu lại! Nếu như trực tiếp hủy thi diện tích, đầu còn phải phiền phức như vậy?
Nhìn quanh một vòng trong lòng Lý Dật có vài phần kinh ngạc, tên Hồng Vũ này quả nhiên cũng có bản lĩnh, chỉ nói mấy câu, đã khiến không khí xung quanh vốn dĩ im lặng đột nhiên bùng phát, xem ra, tên Hồng Vũ này cũng không đơn giản...
Nhìn một lướt qua vòng rồi dừng lại trên khuôn mặt oán độc của Long Ngạo Thiên Lý Dật bỗng nhiên cười nhẹ, nói:
- Hồng Vũ Thiếu gia, cái chết của Thanh Mã huynh đệ, ta cũng rất đau lòng, thương tiếc sâu sắc... Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là các ngươi có thể tùy tiện nói xấu người khác! Ai mà biết được, tuy ta có thực lực đó, nhưng Vạn Triều Thành lúc đó, Tam Đại Gia Tộc có gia tộc nào không có một, hai vị trưởng lão cấp bậc Đấu Vương? Những người này, nếu muốn động thủ, Diệp Thanh Mã e rằng không có thời gian trở tay? Hơn nữa, ta nghe nói, Diệp Thanh Mã chết rất sạch sẽ, dường như không kịp xin cứu mạng năng lực như vậy, người bình thường không thể làm được... Mà tại hạ, có lẽ còn chưa có khả năng đó... Hồng Vũ một mực khẳng định là ta giết Thanh Mã huynh đệ, có phải là đã đề cao ta quá rồi không? Huống hồ, cách nói như vậy, cũng chỉ là một suy đoán mà thôi! Giết Thiếu Tông chủ Bắc Đầu Tông các ngươi, đây là một tội danh rất lớn, xin Hồng Vũ Thiếu gia đừng đem tội danh ấy độ lên đầu ta. Lý Dật ta, không đảm đương nổi đâu!
Nghe Lý Dật nói vậy, hơi thở Hồng Vũ gấp hơn. Hắn tự nhiên biết, đem một tội như vậy đổ lên đầu Lý Dật, nói ra cũng không ai tin. Huống hồ, hắn cũng không hiểu rõ chuyện hôm đó, chỉ là lúc này các sự việc dồn dập nhau, mới có kẻ khẳng định, người giết Diệp Thanh Mã chính là Lý Dật, nhưng mà, lại không có bất kỳ chứng cứ đáng tin cậy nào...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 368: Đối chất
Chương 368: Đối chất