Đề nghị này của Ngao Mẫn Hành hiển nhiên Hạ Nhất Minh không có phản đối, hắn liếc mắt nhìn về phía sau nói:
- Ngao huynh, mấy vị bằng hữu tương giao của Hạ mỗ cũng muốn đồng hành cùng, không biết ngươi có cho phép không?
Ngao Mẫn Hành nhăn mặt nói:
- Hạ huynh, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
- Ngao huynh, ngươi và ta có quan hệ không tốt lắm, cho nên nếu Hạ mỗ một mình đi với các ngươi chỉ sợ bọn họ sẽ không yên tâm.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi không tin lão phu sao?
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nói: "Đương nhiên là không tin được", bất quá ngoài miệng hắn vẫn phải giải thích:
- Ngao huynh sao lại nói thế, nhưng mà Bách Linh Bát thì không thích ở với người lạ, còn Bảo Trư cùng Bạch Mã Lôi Điện lại là bằng hữu sinh tử, thật sự không thể bỏ bọn họ lại được.
Nét mặt Ngao Mẫn Hành vẫn rất bình tĩnh, hắn biết đây là Hạ Nhất Minh ăn nói ba hoa mà thôi, nếu thật sự như vậy thì khi tiến vào trong Tử Vong Chi Địa cũng không để bọn họ quay ra.
Bất quá hắn cũng biết, Ngũ Hành Môn cùng với Hạ Nhất Minh có quan hệ tuy không phải đại cừu, nhưng hai bên cũng không hề tín nhiệm nhau. Nếu để cho Hạ Nhất Minh một mình đi theo hắn chỉ sợ hắn cũng không kiềm chế được mình.
Thở dài một tiếng, Ngao Mẫn Hành nói:
- Cũng được. Bọn họ có thể đi cùng ngươi, nhưng hai người phải ở bên ngoài cùng với Ngao Bác Duệ phùng thủ cửa đại trận. Ngươi chỉ có thể mang theo một người cùng ta tiến vào Thủy Tinh Cung để lấy thần dược Tiên Dịch.
Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy vui mừng, hắn liên tục gật đầu đáp ứng Ngao Mẫn Hành.
Ban đầu hắn tưởng rằng đối phương sẽ khăng khăng không đáp ứng, nếu thật sự như vậy thì Hạ Nhất Minh quả thật không dám đi cùng. Vậy mà không nghĩ tới Ngao Mẫn Hành lại dễ nói chuyện như vậy, rất nhanh đã đồng ý. Chỉ là phải có hai người ở lại phong thủ lối vào Thủy Tinh Cung cùng Ngao Bác Duệ.
Lấy thực lực của một mình Ngao Bác Duệ thì cũng không thể nào chống lại hai đầu thần thú, còn hắn và một người nữa theo Ngao Mẫn Hành tiến vào trong xem xét thần dược Tiên Dịch cho nên không phải lo ngại Ngao Mẫn Hành lừa dối. Nếu không một khi Ngao Mẫn Hành nói bên trong không có một giọt thần dược Tiên Dịch nào thì Hạ Nhất Minh cũng không có biện pháp nào cả.
Dù sao, năm ngàn năm qua thiên địa chi lực quá thưa thớt, vô luận là ai cũng không thể khẳng định Thủy Tinh Cung liệu có thể xuất ra được một giọt Tiên Dịch hay không.
Ngao Mẫn Hành sau khi cùng hắn ước định thì song phương đều thở dài một hơi, bất quá Ngao Mẫn Hành vẫn luôn miệng dặn dò, khi có được thần dược Tiên Dịch thì không thể cho bất luận kẻ nào biết. Dù là Bách Linh Bát hay Bảo Trư cũng phải sau khi rời khỏi Thủy Tinh Cung mới có thể tiết lộ.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, cuối cùng đã gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Ngao Mẫn Hành yêu cầu Hạ Nhất Minh tới Ngũ Hành Môn làm khách, nhìn ánh mắt của lão hắn biết được lão đang sợ hắn sẽ đem bí mật này tiết lộ ra ngoài.
Suy nghĩ một lát, Hạ Nhất Minh cũng đáp ứng yêu cầu của Ngao Mẫn Hành. Dù sao, nếu như đã hợp tác cùng nhau thì bản thân lão so với hắn còn phải khẩn trương hơn vài phần a.
Một lần nữa quay về Động Thiên Phúc Địa, Ngao Mẫn Hành lệnh cho đệ tử bên dưới mang lên bốn quả thần quả. Hạ Nhất Minh đem hai quả chia cho Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư, hai quả còn lại của hắn và Bách Linh Bát thì đem cất vào trong Ngũ Hành thế giới. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mở cửa Thủy Tinh Cung đối với Ngũ Hành Môn là một truyền rất trọng yếu, so với việc thần thụ kết quả còn quan trọng hơn gấp trăm lần.
Thần thụ kết quả mặc dù sẽ tạo thành tác dụng khá kỳ lạ, nhưng đối với tu luyện giả cao giai lại chỉ có tác dụng thưởng thức mỹ vị mà thôi.
Đương nhiên, nếu sử dụng thần quả để bồi dưỡng trung giai cao thủ như tôn giả thì lại mang tới tác dụng rất lớn.
Tuy nhiên, thần dược Tiên Dịch của Thủy Tinh Cung lại chính là bảo vật dùng để bồi dưỡng cao giai cường giả.
Nếu tích tụ những giọt Tiên Dịch đó lại để cho một người sử dụng, như vậy chỉ cần Ngũ Hành Môn có thể chỉ định được người có thiên phú cao nhất thì có thể bồi dưỡng được thần đạo cao thủ, thậm chí cả Ngụy Thần cảnh cường giả. Như vậy, Ngũ Hành Môn sẽ liên tục xuất hiện thần đạo cường giả, vĩnh viễn không bao giờ hết.
Đối với một môn phái khổng lồ mà nói, chỉ có lực lượng cường đại mới có thể uy hiếp được bọn họ.
Ngao Mẫn Hành sở dĩ đem việc này nói cho Hạ Nhất Minh, hơn nữa không tiếc sử dụng bí tịch cùng một giọt thần dược Tiên Dịch để nhờ hắn tương trợ chính là muốn một lần mửa cửa Thủy Tinh Cung. Nếu không ngay cả hắn biết rõ trong đó cất giấu bảo vật thì cũng không cách nào sử dụng, đây là chuyện vô cùng bực người.
********************
Tại Thần Điện của phương Tây, một tòa kiến trúc mới tinh cao chót vót vừa mới được xây dựng.
Mặc dù ba năm trước đây nơi này từng trải qua một hồi hạo kiếp, khiến cho một phần ba khu vực trong tòa thành và sinh mệnh bị mất đi.
Nhưng Thần Điện ở phương Tây đã cắm rễ cả ngàn năm, căn cơ sâu tới mức khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ sau ba năm, không khí tang thương khi trước nay đã lại tràn ngập sinh cơ.
Trên bầu trời phía xa đột ngột có một chấm đen nhỏ bay tới, chấm đen này phi hành ở giữa không trung, nhưng ở xung quanh chấm đen đó không có bất cứ thần binh ánh sáng nào.
Đột nhiên, một đạo thanh âm giống như tiếng sấm vang lên giữa trời:
- Nơi này là Thần Điện của phương Tây rồi thần đạo các hạ....
Thanh âm này đột nhiên ngừng lại, bởi vì từ bên trong Thần Điện có một đầu Chiến Ưng phá không bay lên, nó vừa bay về phía chấm đen vừa phát ra những tiếng kêu vui mừng.
Chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc đều biết chấm đen đó khẳng định là bạn chứ không phải địch. Hơn nữa người này có quan hệ rất tốt với Thần Điện, nếu không với thân phận thủ hộ thánh thú của Chiến Ưng nó cũng không phải ra đón như vậy.
Người từa phương xa bay tới chính là tân thần đạo cường giả Ngả Đức Văn, hắn trong lúc giao thủ với Hạ Nhất Minh sắp tới lúc phân thắng bại thì lại nghe được tiếng của Bạch Kình vang lên ở ngoài khơi, làm cho hắn nhớ tới lời hứa với người đeo mặt nạ.
Phải ở trước mặt cường giả phương Đông và phương Tây rửa sạch mối nhục cho Thần Điện ngày trước, cho nên hắn lập tức ngừng tay, tiến hành ước định cùng Hạ Nhất Minh.
Sau khi giải quyết hết thảy mọi chuyện, hắn lập tức quay trở về Thần Điện. Thế nhưng còn chưa về tới Thần Điện, hắn đã nghe thấy một đạo thanh âm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chỉ bằng vào đạo thanh âm này đã khiến cho tâm thần của hắn dao động như muốn nổ tung. Chỉ như vậy cũng có thể thấy được người nói chính là một thần đạo cường giả, nhưng dù cho Ngả Đức Văn có phán đoán thế nào cũng không thể biết được người nào của Thần Điện đã tấn chức thần đạo.
Thần Điện Chiến Ưng chỉ thoáng cái đã bay tới gần hắn, nó liên tục bay xung quanh người hắn phát ra những tiếng kêu vui mừng.
Vẻ mặt ngưng trọng của Ngả Đức Văn cuối cùng đã xuất hiện một tia mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ Chiến Ưng, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống lưng của nó.
Là một cường giả tuổi trẻ, không nghi ngờ gì Ngả Đức Văn chính là đệ nhất nhân trong Thần Điện, hắn cùng với Chiến Ưng luôn có quan hệ rất tốt. Nếu không như vậy, đầu thánh thú thủ hộ Thần Điện cũng không có khả năng vừa nhìn thấy hắn đã lao ra ngoài.
Sau một lát, Chiến Ưng đã hạ xuống dưới chiếc sân rộng lớn trong Thần Điện, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng từ trong vòng vây của mười người tiến ra đón chào.
Ngả Đức Văn lập tức khom lưng xuống, cung kính nói:
- Liệt Đắc giáo hoàng bệ hạ, Ngả Đức Văn đã trở về.
Gương mặt Liệt Đắc mang theo một tia vui mừng nồng đậm, hắn cũng khom lưng xuống nói:
- Ngả Đức Văn thần thánh kỵ sĩ, hoan nghênh ngài trở về.
- Ngả Đức Văn thần thánh kỵ sĩ, hoan nghênh ngài trở về.
Phía sau lưng giáo hoàng, mười người có địa vị tôn kính trong Thần Điện đều khom lưng xuống, thể hiện lễ tiết cung kính với hắn.
Tâm tình Ngả Đức Văn không khỏi ba động mãnh liệt, hắn dù tấn chức thần đạo, nhưng cũng không phải là ở trong Thần Điện tu luyện từ từ mà lên.
Khi hắn rời khỏi Thần Điện tiến ra ngoại hải, thì địa vị của hắn ở trong Thần Điện mới chỉ là một tân tôn giả mà thôi.
Thân phận này của hắn ở trong Thần Điện cũng được hưởng địa vị nhất định, nhưng ở phía trên hắn còn có hơn mười vị tôn giả cùng Ngũ Khí đại tôn giả tồn tại. Khi đối mặt với giáo hoàng bệ hạ cùng đông đảo các vị tiền bối, trong lòng hắn vô cùng sùng kính bọn họ.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy giáo hoàng bệ hạ cùng đông đảo các vị cường giả có thái độ cung kính với hắn như vậy, tâm tình của hắn khó có thể giữ được bình tĩnh.
- Ngả Đức Văn thần thánh kỵ tôn kính, Lý Áo Ba Đặc miện hạ vĩ đại cho mời. - Liệt Đắc giáo hoàng trầm giọng nói.
- Lý Áo Ba Đặc miện hạ? - Ngả Đức Văn hơi sửng sốt một chút, cái tên này nghe thì rất quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nghĩ ra được đấy là ai.
- Đúng vậy. Lý Áo Ba Đặc miện hạ đã từ chức giáo hoàng, hôm nay ở trong Thần Điện là thần thánh đại giáo chủ tôn quý nhất. - Trên mặt Liệt Đắc không hề che dấu sự tôn kính của mình.
Hai mắt Ngả Đức Văn nhất thời sáng lên, hắn cuối cùng đã tới tới cái tên trong truyền thuyết của Thần Điện khi trước.
Hắn há hốc mồm kinh ngạc, thì thầm nói:
- Lý Áo Ba Đặc bệ hạ đã trở về sao?
- Đúng. Miện hạ đã bình an trở về.
Liệt Đắc chậm rãi gật đầu, đối với kinh ngạc của hắn lão cũng không hề cảm thấy kỳ quái. Một người đã biến mất suốt thời gian năm ngàn năm lại đột nhiên trở về, điều này đủ khiến cho bất luận ai cũng có vẻ mặt như thế.
Nếu như không phải Lý Áo Ba Đặc có thân phận Ngụy Thần cảnh cường giả, cùng với một thân tu vi Quang Minh chi lực khó lường thì căn bản không một ai thừa nhận một người như hắn.
Bất quá, đám người Liệt Đắc đối với vị Ngụy Thần cảnh cường giả này cũng không hề bài xích, bởi vì sau khi Lý Áo Ba Đặc trở về đã lập tức từ chức giáo hoàng. Hơn nữa người này còn hết lòng chỉ điểm cho các tôn giả, khiến cho tu vi của bọn họ trong một thời gian ngắn đã tăng mạnh.
Đối với một người không có ý định tranh quyền đoạt lợi, dùng toàn bộ tinh lực để bồi dưỡng thực lực cho Thần Điện thì bất luận ai cũng không cự tuyệt sự có mặt của hắn.
Hơn nữa đám người Liệt Đắc cũng mơ hồ nghe được, cùng với sự trở về của Lý Áo Ba Đặc còn có cả Hắc Ám hội trưởng Lô Khắc và một vị thần đạo cường giả Tây Đức Ni nữa. Cho dù là để ứng phó với sự tập kích sau này của Hắc Ám hội nghị thì đám người của Thần Điện cũng phải thừa nhận thân phận của Lý Áo Ba Đặc.
- Thì ra là thế. - Ngả Đức Văn thì thào nói.
Hắn cuối cùng đã rõ, ở phương Đông sở dĩ đột nhiên xuất hiện nhiều thần đạo cường giả như vậy là từ đâu đi ra.
Nguyên lai những thần đạo cường giả đã biến mất năm ngàn năm trước nay đột nhiên một lần nữa xuất hiện ở nhân gian.
- Ngả Đức Văn, ngươi có thể vào.
Một thanh âm già nua từ bên trong Thần Điện vang lên, mặc dù thanh âm này không mang theo nhiều lực lượng, nhưng cũng khiến cho người nghe không dám trái ý.
Ngả Đức Văn căng thẳng nắm chặt hai nắm đấm lại, hắn ngẩng cao đầu bước vào bên trong Thần Điện.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1078: Lão giáo hoàng
Chương 1078: Lão giáo hoàng