TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1081: Kinh hỉ ngoài ý muốn

Trên mặt Ngao Mẫn Hành lộ ra nụ cười vui vẻ, có thể mở ra cánh cửa của Thủy Tinh Cung khiến cho hắn có thể đạt thành tâm nguyện, sự vui mừng trong lòng không một bút mực nào có thể tả xiết.
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết nơi này đại biểu cho tương lai môn phái, chỉ cần cứ trăm năm thu thập được một giọt thần dược Tiên Dịch thì thần đạo của Ngũ Hành Môn sẽ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không bao giờ suy yếu.
Hắn quay sang mọi người khẽ gật đầu một cái, đưa tay lên cao, Ngũ Hành Hoàn hóa thành một đạo ánh sáng dung nhập vào thân thể hắn. Ngao Mẫn Hành nói:
- Các vị, xin mời đi theo ta.
Hắn đi trước vào thông đạo, đám người Hạ Nhất Minh lập tức bám sát theo phía sau.
Thông đạo này cũng không ngắn, ở trong lòng núi đi khoảng một khắc thì mọi người mới tới được một cái huyệt động lớn.
Hạ Nhất Minh âm thầm lưu tâm, thông đạo này rõ ràng dẫn sâu xuống dưới, cũng không biết bọn họ đã tới nơi nào. Bất quá quanh người cũng không phải chịu áp lực quá lớn, bởi thế có thể thấy được sự cổ quái của nơi này khó có thể hình dung nổi.
Đánh giá bốn phía một lần, huyệt động tương đối lớn, rộng khoảng chừng một mẫu (1 mẫu = 666,6 m2), hơn nữa bốn bức tường xung quanh được con người xử lý qua một lần cho nên vô cùng nhẵn. Trên đường đi tới đây còn có mấy cái thông đạo còn có mấy cánh cửa đá, cũng không biết là chúng sẽ dẫn tới chỗ nào.
Sau khi mọi người tiến vào huyệt động này, Ngao Mẫn Hành gật đầu hài lòng nói:
- Hạ huynh, nơi này là ngoại cung của Thủy Tinh Cung, chờ một chút lão phu sẽ mở ra cánh cửa nội cung thì thông đạo này sẽ tự động đóng cửa.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn biết Ngao Mẫn Hành nói như vậy là không muốn khiến cho hắn phải hiểu lầm.
Ngao Mẫn Hành bước về phía cánh cửa đá, hắn đưa tay lên đặt vào cánh cửa đá. Thần lực trong người bắt đầu được điều động, bất quá lúc này ngũ thải quang mang còn xa mới bằng lúc nãy, chỉ sau một lát cánh cửa đã bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra. Từ phía sau vang lên những tiếng nổ ầm ầm, cánh cửa đá đã bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra. Đồng thời lúc này từ phía sau hắn cũng truyền tới tiếng nổ ầm ầm, mọi người quay đầu lại nhìn, cái thông đạo kia đã biến mất không còn dấu vết.
Hạ Nhất Minh cảm thấy thật kỳ lạ, cơ quan thuật ở nơi đây thật sự là cao thâm tới mức khó tin. Bất quá đưa mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không có ai đủ sức kiến tạo ra nhiều thần tích như này.
Thời gian trôi qua năm nghìn năm khiến cho rất nhiều truyền thừa biến mất, thế giới hôm nay mặc dù lại xuất hiện thần đạo cường giả, nhưng so với thần đạo cường giả của năm nghìn năm trước thì rất nhiều loại mật pháp đã mất đi.
Ngao Mẫn Hành sau khi lui lại mấy bước nói:
- Hạ huynh, mời hai người trong các vị ở lại cùng với Ngao Bác Duệ, còn lại thì cùng tiến vào trong nội cung để xem thần dược Tiên Dịch có nhiều hay ít.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn lại phía Bách Linh Bát, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư.
Dựa theo suy nghĩ của hắn thì tốt nhất là lưu lại Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư ở lại, dưới sự liên thủ của hai đầu thần thú thì Ngao Bác Duệ không phải là đối thủ. Về phần Bách Linh Bát thì với năng lực của hắn có lẽ khi tiến vào bên trong sẽ có thu hoạch rất lớn.
Nhưng mà, ánh mắt hắn chỉ mới đảo qua một cái đã thấy một đạo bóng trắng bay vào lồng ngực của hắn, bám chặt mãi không buông.
- Ta muốn đi vào. - Bốn chân của Bảo Trư như keo 502 dính vào người Hạ Nhất Minh không chịu buông ra, nó ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nói.
Mặc dù biết tiểu tử này tám chín phần là giả vờ, nhưng Hạ Nhất Minh cũng chỉ đành thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, bất quá sau khi ngươi đi vào thì không được rời khỏi người ta, không cho chạy loạn xung quanh, nếu không ta sẽ sút người đi luôn, đừng có mà trở về.
Mặt mày Bảo Trư lộ ra nụ cười hớn hở, đôi mắt nhỏ híp vào thành một cái đường thằng nhỏ.
Ngao Mẫn Hành hâm mộ nhìn hai người, trong lòng hắn âm thầm nghĩ, ngươi tốt nhất là nên vứt Bảo Trư đi, lão phu cũng không ngại dâng tặng nhiều bảo vật cho đầu thần thú có tiền đồ vô lượng này đâu.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, bởi vì cho dù ai cũng biết, Hạ Nhất Minh không có khả năng cho phép Bảo Trư ly khai Hạ gia trang.
Hạ Nhất Minh ôm theo Bảo Trư cùng Ngao Mẫn Hành tiến vào nội cung, mà khi bọn hắn tiến vào thì cánh cửa cũng lập tức đóng lại.
Ngao Mẫn Hành thu ánh mắt nóng bỏng của mình trở về, quay đầu nói:
- Bách tiên sinh, Lôi Điện huynh nơi này là ngoại cung của Thủy Tinh Cung, cho nên địa phương ở lại để tắm rửa cũng không thiếu.
Bách Linh Bát cùng Bạch Mã Lôi Điện giống như tâm tình không tốt nen chẳng ai mở miệng trả lời, cũng may Ngao Bác Duệ đã sớm biết tính tình của cả hai nên cũng không vì vậy mà cho rằng họ xem thường hắn. Cho nên hắn tự mình mở ra mấy ngian cửa đá, lựa chọn một gian thích hợp cho cả, về phần một người một thú ở trong động làm cái gì thì hắn cũng không muốn quan tâm nhiều.
Về phần nội cung kỳ thật cũng chỉ là một cái thông đạo, bất quá thông đạo ở bên trong này còn dài hơn thông đạo khi tiến vào rất nhiều.
Sau nửa canh giờ bọn họ đã tiến vào một huyệt động, khi vừa tiến vào nơi này hai mắt Hạ Nhất Minh cùng Bảo Trư lập tức lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi. Bọn họ cuối cùng đã rõ địa phương này tại sao lại gọi là Thủy Tinh Cung. Bởi vì ở chỗ này kỳ thật là một thế giới thủy tinh, đưa mắt nhìn khắp xung quanh chỉ thấy đâu đâu cũng là những thủy tinh có màu sắc khác nhau.
Tự thân chúng nó có thể phát sáng, phản xạ, hấp thu quang mang, nhiều thủy tinh góp lại tạo thành một thế giới ánh sáng kỳ diệu. Nó làm cho những người tiến vào đây lần đầu như Hạ Nhất Minh và Bảo Trư đều hoa cả mắt, cơ hồ tâm thần bị chấn động.
Ngoại trừ màu sắc ra thì làm người ta phải sợ hãi chính là trên mỗi một khối thủy tinh đều tràn ngập lực lượng tới mức khó tin. Một người một thú chỉ cần cảm ứng một chút thủy tinh ở bốn phía là có thể biết được chuyện này.
Thân hình Bảo Trư hơi ngọ nguậy một chút, tựa hồ như phát hiện ra một cái gì đó nên muốn thoát ra để tìm kiếm.
- Hạ huynh, xin hãy cẩn thận. - Ngao Mẫn Hành nghiêm mặt nói:
- Nơi này rất quan trọng với bổn môn, xin hãy cẩn thận không nên phá hỏng cái gì.
Hắn lên tiếng nhắc nhở Hạ Nhất Minh nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Bảo Trư, hơn nữa hai tay mơ hồ chập lại, chỉ cần Bảo Trư có dấu hiệu thoát khỏi lòng Hạ Nhất Minh hắn sẽ không do dự ra tay ngăn cản.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi dừng lại, cổ tay vận lực ôm chặt Bảo Trư trong lòng, đồng thời nghiêm nghị nói:
- Ngao huynh yên tâm, Hạ mỗ sẽ để ý.
Thủy Tinh Cung mặc dù chắc chắn, nhưng cũng không chắc có thể chống đỡ được một kích của thần đạo cường giả.
Tầm quan trọng của nơi này đối với Ngũ Hành Môn có thể biết được, nếu ở đây gây ra họa gì thì bọn họ tuyệt đối sẽ rơi vào thế sống chết không thôi, cho nên Hạ Nhất Minh không dám lơi lỏng.
Bảo Trư sau khi bị Hạ Nhất Minh ôm chặt vào thì nó cũng trở nên nhu thuận không còn nhúc nhích nữa. Phản ứng khác thường của nó làm cho Hạ Nhất Minh có chút nghi hoặc, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ bám sát theo sau Ngao Mẫn Hành.
Ngao Mẫn Hành chậm rãi gật đầu, hai người tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu sau cũng tới chỗ cuối cùng của Thủy Tinh Cung. Ở nơi này có một vị trí lõm xuống, ngoại hình của nó cũng không lớn, chỉ ngang bằng một cái bát lớn mà thôi.
Ánh mắt của Ngao Mẫn Hành cùng Hạ Nhất Minh và Bảo Trư dừng lại ở trong cái bát đều hiện lên một tia hỗn loạn, cảm giác duy nhất lúc này trong lòng Hạ Nhất Minh chính là chấn động.
Ở trong chiếc bát có một tầng chất lỏng đọng lại, chất lỏng này có trắng sữa lờ mờ, nó cũng không tỏa ra mùi thơm nào cả, nhưng không biết vì sao khi ánh mắt bọn họ dừng lại ở đó đều có cảm giác như bị nó hút mất hồn phách.
Chất lòng thần bí này ẩn chứa lực lượng không hề bình thường, mà là một loại lực lượng người ta không thể giải thích nổi.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, hắn gian nan dời ánh mắt sang chỗ khác, đồng thời cố gắng khắc chế bản thân. Bởi vì trong lòng hắn lúc này có một cỗ dục vọng cường đại, đó chính là hắn phải chiếm được đám chất lòng này để làm của riêng.
Tới giờ phút này, Hạ Nhất Minh đã biết chất lỏng trong cái bát này chính là thần dược Tiên Dịch trong truyền thuyết.
Theo cổ tịch ghi lại, thần dược Tiên Dịch căn bản khó có thể hình dung được nó như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy thì bất luận kẻ nào cũng biết được lai lịch của nó, hơn nữa cảm nhận được sự kỳ lạ do nó phát ra.
Ban đầu Hạ Nhất Minh còn tưởng rằng cổ tịch miêu tả quá khoa trương, nhưng bây giờ hắn đã tin lực lượng có thể ảnh hưởng tới linh hồn của nhân loại ngoại trừ thần dược Tiên Dịch thì không còn cái gì khác. Thiên hạ đệ nhất thần dược quả nhiên là danh bất hư truyền.
Ngao Mẫn Hành thở dài một hơi, hắn cảm khái nói:
- Hạ huynh, thần dược Tiên Dịch cùng xuất hiện một chỗ với vô số thủy tinh kỳ dị, sau khi hấp thu thiên địa chi lực ngưng tụ thành thủy tinh tinh hoa, còn được xưng là Thủy Tinh Chi Lệ.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- Lão phu vốn lo lắng là năm ngàn năm qua sẽ không có một giọt Thủy Tinh Chi Lệ nào, nghĩ không ra tuy năm ngàn năm qua thiên địa chi lực suy yếu mà nó vẫn có thể tạo thành bảy tám giọt, coi như là chuyện rất may mắn.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, lúc này mới hiểu được Ngao Mẫn Hành vì sao lại quan tâm tới đám thủy tinh như vậy. Bởi vì thần dược Tiên Dịch trong truyền thuyết là do thủy tinh ngưng tụ thành. Bất quá có được bảo tàng như này thì bất cứ ai cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo tồn, bất cứ người nào có hành vi phá hoại nơi đây đều bị bọn họ kiệt lực kháng cự. Ngao Mẫn Hành chỉ cảm khái chốc lát rồi cũng lấy ra hai cái bình ngọc.
Hắn đầu tiên mở ra một cái bình, khẽ vung tay, một giọt thần dược Tiên Dịch thoát ra khỏi cái bát, nó bay lên không trung tiến nhập vào trong bình ngọc.
Sau đó, hắn lấy ra cái bình kia rồi sử dụng biên pháp tương tự đem toàn bộ những giọt thần dược Tiên Dịch còn lại cho vào bên trong đó. Số lượng thần dược Tiên Dịch cũng không phải nhiều, nhưng sáu bảy giọt đó đối với Động Thiên Phúc Địa cũng là thu hoạch rất lớn.
Mãi cho tới khi thu hết thần dược Tiên Dịch, Ngao Mẫn Hành mới thở dài một hơi, hắn đưa ra lọ chứa một giọt thần dược Tiên dịch cho Hạ Nhất Minh. Hạ Nhất Minh mỉm cười tiếp nhận, rồi nhanh chóng đưa nó tiến vào trong ngũ hành không gian.
Ngao Mẫn Hành mặc dù là người chín chắn, nhưng giờ phút này trên mặt lão cũng xuất hiện vẻ tươi cười. Lần này có thể thuận lợi mở ra cánh cửa Thủy Tinh Cung thì cứ sau này hắn không cần nhờ tới Hạ Nhất Minh cũng có thể mở được.
Hai người quay trở ra, nhưng mà bọn họ cũng không phát hiện ra ánh mắt Bảo Trư lúc này đang nhìn về một góc khác trong huyệt động, chứ không phải là chiếc bát kia.
Ở nơi đấy, Thủy Tinh tựa hồ như có năng lực hấp thu ánh sáng màu đen, căn bản không thể nhìn rõ được cái gì.
Nửa canh giờ sau, Ngao Mẫn Hành cùng Hạ Nhất Minh đã đi hết quãng đường hầm nhàm chán đó, một lần nữa quay trở lại ngoại cung Thủy Tinh Cung.
Khi cánh cửa nội cung đóng lại, Ngao Mẫn Hành như trút được gánh nặng trong lòng, cười nói:
- Hạ huynh, Bách tiên sinh, hai vị thần thú huynh, cánh cửa tiến ra bên ngoài đã bị đóng lại, phải ba tháng sau mới có thể mở ra. Nơi này có mấy căn phòng, mọi người hãy lựa chọn lấy một nơi để bế quan tu luyện.
Hạ Nhất Minh giật mình, nói:
- Ở đây bế quan?
Lúc này tâm tình Ngao Mẫn Hành rất tốt, hắn cười ha hả nói:
- Hạ huynh nếu không muốn bế quan thì muốn làm gì cũng được, bất quá nếu thật sự bế quan thì ba tháng sau nhất định phải tỉnh lại, nếu không sẽ bị chậm mất thời gian ra ngoài.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, bất quá hắn không chút nào lo lắng hai người Ngao Mẫn Hành sẽ bỏ hắn ở đây một mình.
Nếu thật bọn hắn làm như vậy thì đám người Hạ Nhất Minh dù không ra được cũng có thể ở trong này phá hoại, mà tồn thất lúc đấy không phải Ngũ Hành Môn có thể chịu nổi.
Ngao Mẫn Hành hơi gật đầu một cái, rồi cùng với Ngao Bác Duệ tiến vào trong một căn phòng.
Hạ Nhất Minh rõ ràng nhìn thấy một tia vui mừng lẫn sợ hãi trong mắt Ngao Bác Duệ, bọn họ lập tức hiểu rõ được dụng ý của Ngao Mẫn Hành khi nói thế.
Xem ra vị lão nhân này định để cho Ngao Bác Duệ ở đây phục dụng thần dược Tiên Dịch.
Nhìn cánh cửa đá chậm rãi đóng lại, Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút nói:
- Chúng ta cũng không nên phân ra, ở chung một phòng là được rồi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, Ngao Mẫn Hành sẽ không dám ở chỗ này động thủ với bọn họ, nếu như thần đạo cường giả ở trong này toàn lực ra tay thì khả năng bảo toàn được Thủy Tinh Cung là không lớn.
Nhưng để phòng ngờ lòng người thì tập trung lại một chỗ là tốt nhất, như vậy sẽ không một ai có thể một kích phá được bọn họ.
Bọn họ tìm một căn phòng lớn nhất ở nơi này, rồi tất cả đều tiến vào bên trong. Sau khi đóng cửa phòng lại, Hạ Nhất Minh đem mục đích chuyến đi vào đây kể lại chi tiết một lần.
Lúc này thần dược Tiên Dịch đã rơi vào trong tay, hơn nữa tất cả mọi người đều ở trong Thủy Tinh Cung, trừ khi muốn cùng chết nếu không sẽ chẳng ai dở thủ đoạn gì ra để đùa nghịch cả.
Bách Linh Bát đối với thần dược Tiên Dịch không có chút hứng thú nào, ngược lại Bạch Mã Lôi Điện thì trợn tròn cặp mắt xinh đẹp lên, trong ánh mắt mang theo một tia kinh hãi.
Hắn lấy ra chiếc bình ngọc, khi mở ra thì lập tức giọt thần dược Tiên Dịch xuất hiện trước mắt mọi người.
Mặc dù đây là lần thứ hai nhìn thấy thứ này, nhưng Hạ Nhất Minh vẫn thiếu chút nó bị nó hấp dẫn.
Loài thiên địa kỳ trân này chỉ cần dùng mắt nhìn cũng đã có tác dụng gột rửa linh hồn cường đại, nếu thật sự phục dụng thì hiệu quả sinh ra thật không biết sẽ kinh hãi tới mức nào.
Lấy thân phận của Ngao Bác Duệ mà còn kích động như vậy thì đủ thấy được thứ này giá trị to lớn tới mức nào.
Cặp mắt bảo thạch của Bách Linh Bát sáng ngời lên, sau một lúc hắn chậm rãi nói:
- Ta không phân tích được thành phần của thứ này, nhưng hẳn là đối với những người như các ngươi sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Điều đó là hiển nhiên, bất quá đáng tiếc là chỉ có một giọt này thôi.
Hắn trầm ngâm chốc lát, trên người đột nhiên xuất hiện ngũ thải quang mang rồi khuếch tán ra khắp căn phòng.
Hạ Nhất Minh sau khi đem ngũ hành chi lực bao phủ lấy toàn bộ căn phòng thì cho dù là Ngụy Thần cảnh cường giả cũng không có khả năng nghe trộm được câu chuyện của bọn họ.
- Bách huynh, ta muốn làm phiền ngươi một việc. - Hai mắt Hạ Nhất Minh lấp lánh hữu thần nói.
- Việc gì?
- Ngươi hẳn là có biện pháp để nhớ được vị trí cụ thể nơi này chứ? - Hạ Nhất Minh dò xét hỏi.
Ở chỗ này chỉ sợ có mỗi mình Bách Linh Bát là làm được điều này, bởi vì hắn nắm giữ năng lực không giống với thế giới này. Chỉ có loại lực lượng chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian mới có thể dấu diếm được kiến thức rộng rãi của Ngao Mẫn Hành.
Bách Linh Bát nhìn hắn nói:
- Ta khi tiến vào nơi này đã để lại ký hiệu, chỉ cần nó còn ở trên tinh cầu này thì nhất định sẽ tìm được.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, trong ánh mắt xuất hiện một tia vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Bách huynh ngươi làm thế nào có thể lưu lại ký hiệu ở đây?
Hai mắt Bách Linh Bát hơi lóe lên tia sáng một chút, hắn tự hỏi điều gì đó, một lúc lâu sau hắn lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Hạ Nhất Minh cùng Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện đưa mắt nhìn nhau, câu trả lời này của hắn đã vượt qua dự đoán của mọi người.
Quang mang trong mắt Bách Linh Bát đột nhiên sáng lên, như nghĩ tới điều gì hắn nói:
- Ta vì ngươi mà lưu lại ký hiệu.
Hạ Nhất Minh cau mày lại, sắc mặt hắn từ từ kích động nhìn Bách Linh Bát nói:
- Tại sao?
Vấn đề này tựa hồ đã làm khó Bách Linh Bát, đối với một người đem hết thảy mọi thứ mà tính toán thì vấn đều này đã vượt khỏi phạm trù giải thích của hắn.
Bỗng nhiên, thân hình Bách Linh Bát cứng đờ lại, giống như đột nhiên mất đi tất cả lực lượng, đột ngột ngã về phía sau.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, thân hình thoáng lên cái đã ra phía sau Bách Linh Bát, nhanh chóng đỡ lấy thân thể hắn đặt lên mặt đất.
- Hắn bị làm sao vậy? - Bảo Trư cẩn thận hỏi. Đôi mắt Bách Linh Bát sau khi mất đi ánh sáng lại một nữa xuất hiện, lần này đôi mắt của hắn trở nên linh động không hề cứng nhắc nữa.
Khi ánh mắt hắn nhìn về phía đám người Hạ Nhất Minh, trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một tia ba động mãnh liệt. Hắn nhận ra loại ánh mắt này, hơn nữa chưa bao giờ quên được nó.
Khi ở Tử Vong Chi Địa, lúc Bách Linh Bát rời đi Hạ Nhất Minh đã từng nhìn thấy loại ánh mắt như thế này. Loại ánh mắt này cùng với ánh mắt của người cơ giới hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà chỉ sau nháy mắt nó lập tức mất đi sự linh động, thay thế vào đó lại là thần sắc đờ đẫn như lúc trước, hắn ngồi dậy đứng thẳng người lên.
- Ta làm sao vậy? - Bách Linh Bát đờ đẫn hỏi.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, trên miệng cố nặn ra nụ cười, đưa tay vỗ vai Bách Linh Bát chậm rãi nói:
- Không có gì.
Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt đờ đẫn, trầm giọng nói:
- Ngươi nghĩ ra cái gì sao?
Bạch Mã Lôi Điện hí lên một tiếng, tựa hồ như hưởng ứng câu hỏi của Hạ Nhất Minh.
Đôi mắt nhỏ thó của Bảo Trư đảo tròn vài vòng, nói:
- Ta vừa rồi phát hiện ra được một thứ tốt.
Hạ Nhất Minh thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Bách Linh Bát của mình, kỳ vọng nhìn Bảo Trư nói:
- Vật gì vậy?
Có thể được Bảo Trư để vào trong mắt thì tuyệt đối không phải thứ bình thường, điều duy nhất làm cho Hạ Nhất Minh lo lắng đó chính là có thể lấy được nó hay không thôi.
- Ta cũng không biết. - Bảo Trư nghiêng đầu, nó tựa hồ như tự hỏi một lúc rồi nói:
- Ở trong chỗ vừa nãy, bên trong đám thủy tinh có lẽ còn một cái bát nữa.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, sau đó hắn đứng thẳng người lên, ánh mắt khó có thể che dấu được sự khiếp sợ, ngay cả ngũ thải quang mang trong phòng cũng bắt đầu dao động.
Sau một lát, hắn mới thu liễm lại tinh thần, nói:
- Bảo Trư, ngươi có nhầm lẫn gì không?
- Hẳn là không. - Bảo Trư nhấp nháy đôi mắt nhỏ nói.
Hạ Nhất Minh mặc dù tin Bảo Trư, nhưng chuyện này quá mức trọng yếu, nếu như là ở trong đám thủy tinh đó còn có một cái bát nữa thì chẳng phải là ở nơi đó sẽ có rất nhiều thần dược Tiên Dịch sao?
Nếu như thứ này bị Ngao Mẫn Hành lấy được, hắn đương nhiên không có khả năng đánh chủ ý vào Ngụy Thần cảnh cường giả. Nhưng nếu bên trong còn có một chỗ chứa Thủy Tinh Chi Lệ mà Ngao Mẫn Hành không biết thì đó chính là vật vô chủ.
Đương nhiên quá trình lấy nó không thể để cho Ngũ Hành Môn biết được, nếu không đám người Ngao Mẫn Hành tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ sống yên ổn.
Trầm ngâm chốc lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Bảo Trư, ngươi làm sao có thể phát hiện được?
Bảo Trư đắc ý hít mạnh mấy hơi nói:
- Ta ngửi thấy được.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
- Thần dược Tiên Dịch không có mùi gì, ngươi làm sao có thể ngửi được?
Bảo Trư hơi nhăn cái mũi nhỏ lại, bộ dáng của nó lúc này rất đáng yêu, nhưng sau một lúc suy nghĩ vẫn lắc đầu nói:
- Ta không rõ lắm, nhưng ta có thể ngửi thấy được.
Nó đưa ánh mắt dò xét thân thể Hạ Nhất Minh, nói:
- Cửu Long Lô, Huyền Quy Xác cùng Ngũ Hành Hoàn bên trong người ngươi ta cũng có thể ngửi thấy.
Hạ Nhất Minh nhất thời lâm vào tình trạng im lặng, xem ra đây là thiên phú thần thông của Bảo Trư, căn bản không thể dùng lời lẽ mà giải thích được.
Hơi gật đầu, Hạ Nhất Minh nhanh chóng suy nghĩ biện pháp để sau này đến lấy.
Bảo Trư cẩn thận đến gần Hạ Nhất Minh, nó cười nịnh nọt nói:
- Ba tháng sau mở cửa thêm một lần nữa, rồi chúng ta sẽ tiếp tục tiến vào.
Hạ Nhất Minh tức giận nói:
- Nói hươu nói vượn, ba tháng sau đám người Ngao Mẫn Hành khẳng định sẽ đi ra cùng chúng ta, ngươi nếu thật sự tìm được thêm thần dược Tiên Dịch thì chẳng lẽ chúng ta còn có thể bình an ra ngoài sao?
Bảo Trư nhất thời cúi đầu xuống, nó lầm bầm vài tiếng, nói:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hạ Nhất Minh lãnh đạm nói:
- Bách huynh nếu đã có thể tìm được địa phương này, như vậy chúng ta lúc nào cũng có thể quay lại.
Hắn dừng lại một chút nói tiếp:
- Bất quá trong vòng một năm chúng ta tốt nhất không nên quay lại đây, miễn rơi vào tình trạng đả thảo kinh xà.
Bảo Trư chuyển động đôi mắt nhỏ, cuối cùng nó cũng chấp nhận lời nói của Hạ Nhất Minh, chỉ là một năm mà thôi, nó có thể đợi được.
- Đến lúc đó, chúng ta bốn người cùng phân chia. - Bảo Trư vui vẻ nói.
- Được, đến lúc đó ta sẽ giữ. - Hạ Nhất Minh không cần nghĩ ngợi gì nói.
Bảo Trư cuống quít gật đầu, bộ mặt vô cùng hớn hở. Bạch Mã Lôi Điện quay đầu lại nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên tựa hồ như cười trộm Bảo Trư.
Mỗi khi Bảo Trư tìm được bảo vật đều giao cho Hạ Nhất Minh giữ, nhưng chỗ tốt cuối cùng đều không rơi xuống đầu của nó.
Vô luận là thần khí Cửu Long Lô, hay Lôi Chấn Tử đều là như thế.
Bất quá từ đầu đến cuối Bảo Trư không chút nào oán giận, có lẽ đây chính là duyên phận, một điều mà người ta khó có thể giải thích nổi.
Bên cạnh Hạ Nhất Minh có hai đầu thần thú làm cho hắn hết sức yên tâm khi bế quan tu luyện, lần tu luyện trong Thủy Tinh Cung được coi là một trong những chỗ tu luyện kỳ lạ nhất mà hắn từng ở.
Cũng không phải thực lực của hắn không đủ, mà là bởi vì trong bốn người thì ngoại trừ hắn ra ba người còn lại không cần phải tu luyện.
Thần thú so với nhân loại chẳng những có thân thể mạnh hơn một bậc, mà bọn chúng cũng tiêu dao hơn nhân loại nhiều. Cho dù là suốt ngày nằm ngủ thì thực lực của chúng nó cũng chậm rãi tăng lên, loại thiên phú khó tin đó khiến cho nhân loại rất hâm mộ.
Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư mặc dù cũng có thể bế quan khổ tu, nhưng cũng tuyệt đối không chọn một nơi nhỏ hẹp như Thủy Tinh Cung.
Về phần Bách Linh Bát thì càng không phải nói, nếu như hắn muốn bế quan tu luyện như vậy thế giới này đúng là điên hết cả rồi. Cho nên sau khi Hạ Nhất Minh phân phó mọi việc thì tự chọn lấy một góc phòng, coi những người còn lại như không khí. Hắn lấy ra trong người ra quyển thần đạo chi thư mà Thần Long ở trong Tử Vong Chi Địa đưa cho để chậm rãi nghiên cứu.
Trong quyển thần đạo chi thư này có nội dung tương đối thâm ảo, Hạ Nhất Minh càng nghiên cứu lại càng cảm giác được nó bác đại tinh thâm. Đương nhiên, không ngừng nghiên cứu cũng làm cho hắn hiểu được một điều, đó chính là Thần Long rõ ràng quan hệ rất tốt với Ngũ Hành Môn, nhưng vì sao lại không đem quyển thần đạo chi thư này giao cho đám người Ngao Mẫn Hành?
Bởi vì trong sách ghi lại đều là những mật pháp cùng nhận thức của người tu luyện ngũ hành chi lực và có được tiên thiên ngũ hành thân thể. Nếu như người sử dụng không phải là tiên thiên ngũ hành thân thể mà là sử dụng một loại biện pháp nào đó để có được thì tu luyện bí tịch này sẽ không có nhiều chỗ tốt. Ngược lại còn khiến cho khí huyết trong cơ thể bị đảo lộ, nhẹ thì bị tẩu hỏa nhập ma, thần lực mất hết, nặng thì không thể khống chế được thần lực trong cơ thể dẫn tới bạo thể mà chết.
Ngũ Hành Môn mặc dủ rất cường đại, trong lịch sử đã có người nghĩ đủ biện pháp để có được ngũ hành thân thể và kế thừa Ngũ Hành Hoàn. Nhưng đáng tiếc là ngoại trừ khai phái tổ sư Ngũ Hành lão tổ thì không còn người nào có tiên thiên ngũ hành thân thể.
Đầu Thần Long kia đối với chuyện này hiểu rất rõ, cho nên hắn không dám đem quyển thần đạo chi thư này giao cho bọn họ. Nếu không sẽ không trợ giúp được Ngũ Hành Môn, mà còn trở thành phương thức âm độc hãm hại bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Vuốt ve quyển bí tịch trong tay, trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một ý niệm quỷ dị.
Nếu nhưu đem quyển sách này giao cho Ngao Mẫn Hành, hơn nữa không nói cho hắn biết cái hại trong đó thì....
Chỉ sợ lúc đấy Ngao Mẫn Hành sẽ không thể khống chế được dục vọng mà tu luyện, mà khi hắn bắt đầu tu luyện, hơn nữa cảm nhận được nguy cơ thì chỉ sợ ván đã đóng thuyền, khó có thể vãn hồi được.
Đây là biện pháp tốt nhất để vô thanh vô tức hại người, chỉ là Hạ Nhất Minh chần trừ mãi, cuối cùng cũng buông tha cho suy nghĩ này.
Dù sao, hắn cùng với Ngũ Hành Môn không có ân oán gì sâu nặng, sau khi Tây Bắc Chiêm gia cùng Đại Thân Vũ Gia lần lượt xuống đài thì oán niệm của hắn đối với Ngũ Hành Môn tựa hồ như đã được giải khai.
Ngoài ra, Hạ Nhất Minh đối với đầu Thần Long sau lưng Ngũ Hành Môn rất kiêng kỵ, hắn không dám khẳng định nếu như bởi vì mình mà nó suy bại thì đầu Thần Long đó liệu có ra tay đối phó hắn không.
Khi còn chưa có thực lực để so sánh với đầu Thần Long đó, Hạ Nhất Minh sẽ tuyệt đối không muốn thử nghiệm điều này.
Suy nghĩ chốc lát, Hạ Nhất Minh đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bảo Trư hắn đi tới phòng của hai người Ngao Mẫn Hành.
Hắn cũng không có ý định che dấu khí tức của mình, nhưng đồng dạng cũng không đẩy mạnh khí tức bản thân, cứ như thế bình tĩnh đứng ở cửa phòng, hắn cũng không có bất cứ ý định gõ cửa. Bởi vì hắn tin tưởng, Ngao Mẫn Hành tuyệt đối có thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Quả nhiên, cánh cửa nhanh chóng mở ra, bất quá Ngao Mẫn Hành cũng không có ý tứ mời hắn vào, ngược lại nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa đá, mở nó ra.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, bản thân dự đoán thạt không sai, Ngao Bác Duệ khẳng định đã sử dụng thần dược Tiên Dịch để mong muốn tiến sâu vào cảnh giới phía sau. Cũng chỉ có như vậy Ngao Mẫn Hành mới có thể cẩn thận hộ pháp cho hắn.
- Hạ huynh, ngươi tìm lão phu có chuyện gì? - Ngao Mẫn Hành trầm giọng hỏi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
- Ngao huynh, Hạ mỗ đối với thần đạo chi thư của ngài rất muốn có thể một lần chiêm ngưỡng, mong ngài có thể đáp ứng được yêu cầu này của ta.
Ngao Mẫn Hành hơi nhíu mày nói:
- Chúng ta ban đầu không phải nói là chờ sau khi mọi chuyện chấm dứt, trở về Ngũ Hành môn ta sẽ đưa cho ngươi sao?
Hạ Nhất Minh hơi gãi đầu, trầm ngâm nói:
- Ngao huynh, ta biết ngươi lo lắng chúng ta ở trong này chạy loạn không nghe lời. Nhưng Hạ mỗ cam đoan với ngươi trước khi trở lại nơi đặt thần đạo Truyền Tống Trận thì sẽ nghe ngươi chỉ huy, ngươi thấy thế nào?
Hai mắt Ngao Mẫn Hành hơi sáng lên, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng biết, sở dĩ Ngao Mẫn Hành khổ tâm bày ra thần đạo Truyền Tống Trận là không muốn để cho đám người Hạ Nhất Minh có thể tìm được phương vị cụ thể của Thủy Tinh Cung.
Nhưng nếu như đám người Hạ Nhất Minh đến khi ra ngoài không đi vào thần đạo Truyền Tống Trận mà chạy loạn xung quanh, thì phương vị của Thủy Tinh Cung tám chín phần sẽ bị tiết lộ.
Nghĩ tới chuyện để vị trí của Thủy Tinh Cung cho Hạ Nhất Minh biết thì nhất thời đầu Ngao Mẫn Hành to như cái đấu.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh nói:
- Ngươi có thể cam đoan sao?
Hạ Nhất Minh lập tức giơ tay lên, cất cao giọng nói:
- Hạ mỗ ở đây lập thệ, chỉ cần có được thần đạo chi thư của Ngao huynh, thì trước khi bước vào thần đạo Truyền Tống Trận sẽ không chủ động rời khỏi tầm mắt của Ngao huynh.
Tâm tình Ngao Mẫn Hành nhất thời được thả lỏng, lời thề của thần đạo cường giả đều đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không có ai thay đổi. Nếu như là người khẩu thị tâm phi thì đây chính là khuyết điểm lớn nhất để hắn không thể đạt được tới cảnh giới cao nhất.
Hắn hơi gật đầu, nói:
- Hạ huynh, không phải là ta không muốn đưa nó cho ngươi, mà là quyển thần đạo chi thư đó ở trong Ngũ Hành Môn, quả thật không ở trên người lão phu.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra một tia thất vọng.
Hắn sở dĩ làm như vậy là muốn sớm một chút tu luyện nội dung trong đó, hơn nữa có thể khiến cho Ngao Mẫn Hành có thể yên tâm.
Một khi bọn hắn theo phương pháp cũ rời khỏi, như vậy Ngao Mẫn Hành sẽ tuyệt đối không nghĩ ra được bọn họ có thể bằng vào phương pháp nào để tìm được vị trí cụ thể.
Kể từ đó, dù sao này bản thân có lén tới Thủy Tinh Cung để tìm kiếm thì Ngao Mẫn Hành cũng không hoài nghi bọn hắn.
Có thể nói đây mới chính là mục đích của Hạ Nhất Minh, còn muốn lấy quyển thần đạo chi thư kia chỉ thuần túy là đánh lạc hướng.
Ngao Mẫn Hành đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh, thấy vẻ mặt tiếc nuối của hắn, ho nhẹ tiếng, nói:
- Hạ huynh, phương pháp tu luyện thần khí lĩnh vực lão phu cũng từng học qua, hơn nữa may mắn tu luyện thành công. Nếu ngươi tin tưởng lão phu, như vậy lão phu có thể truyền miệng cho ngươi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời cảm thấy mừng rỡ, hắn vội vàng đáp ứng.
Nếu như có thần đạo chi thư vậy phải tốn một thời gian dài để tìm hiểu mới có khá năng thành công. Nhưng nếu có tiền bối cao nhân mở miệng chỉ điểum như vậy hiệu quả đạt được sẽ hơn xa bản thân tự tìm tòi.
Về phần Ngao Mẫn Hành có cất giữ lại cái gì hay không thì rất khó phán đoán, nhưng hắn có thể khăng định đó chính là lão khẳng định sẽ không đem một bộ công pháp giả để truyền thụ.
Tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh đã đạt tới cảnh giới này, hắn đối với công pháp giả khẳng định sẽ nhận ra. Hơn nữa Ngao Mẫn Hành nếu làm như vậy thì danh tiếng của Ngũ Hành Môn sẽ bị mất, hơn nữa còn làm sống dậy công phẫn. Phải biết rằng, Hạ Nhất Minh hôm nay cũng không phải là một mình hcieens đầu, cường giả bên hắn đều là những người đứng đầu các đại phái.
Ngao Mẫn Hành nếu không muốn đâm vào tổ ong vò vẽ thì vô luận thế nào cũng không làm chuyện chuyện này.
Thấy Hạ Nhất Minh đã đáp ứng, Ngao Mẫn Hành cũng không khách khí, cứ như vậy xếp bằng ở cửa thạch thất giảng giải lại chi tiết cho Hạ Nhất Minh nghe.
Vô luận là nhân loại thần đạo, hay thần thú mà muốn có được lĩnh vực thuộc về mình, như vậy cách duy nhất là tấn chức Ngụy Thần Cảnh. Bởi vì chỉ có đạt tới cảnh giới này mới có thể hiểu rõ được bổn nguyên lực, hơn nữa đem bổn nguyên lực lượng hoàn toàn thi triển ra.
Nhưng đáng tiếc là, tuyệt đại đa số thần đạo cường giả khi còn sống tu vi cũng chỉ đạt tới cánh cửa Hư Thần cảnh cường giả, bọn họ cuối cùng vẫn không thể bước qua được cánh cửa Ngụy Thần cảnh cường giả.
Ngày trước do Thần Long hiệu triệu thần đạo cường giả khắp thiên hạ tiến vào Tử Vong Chi Địa, bị giam giữ ở nơi đó năm trăm năm đã khiến cho đại bộ phận thần đạo cường giả đã ngã xuống. Trong hoàn cảnh ác liệt đó, mọi người mỗi phút đều phải sống trong nguy cơ, chiến đấu có thể xảy ra bất kể lúc nào. Nhưng dù là vậy cũng không phải thần đạo cường giả nào cũng thành công tấn chức Ngụy Thần cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được nhân loại thần đạo muốn tiến giai khó khăn gặp phải rất lớn.
Ngược lại thần thú chỉ cần có thể sống sót, hơn nữa từng bước phát triển là đạt được Ngụy Thần cảnh. Đương nhiên, thần thú là do thể chất của chúng cho nến tới được đó cũng là cực hạn, muốn tiến vào Chân Thần cảnh thì chưa bao giờ có thần thú nào làm được.
Ít nhất, nhân loại đã từng xuất hiện hai vị Chân Thần cảnh cường giả, mà thần thú thì chưa nghe nói.
Trong đám nhân loại cường giả có vô số những người ưu tú, bọn họ chẳng những có tu vi cao thâm, mà còn thông minh tuyệt đỉnh.
Chính vì thế bọn họ đoán tạo thần khí, hơn nữa bắt đầu đem lực lượng bản thân kết hợp với thần khí.
Nếu như thuộc tính lực lượng của bản thân cùng với bổn nguyên chi lực của thần khí tương xứng, hơn nữa có thể thành công dung hợp. Như vậy ngay cả Hư Thần Cảnh cũng có thể mượn bổn nguyên lực lượng của thần khí để tạo ra lĩnh vực.
Đương nhiên muốn đạt tới tình trạng này, cho dù là nhân loại cường giả có thiên phú cao cũng không nhất định làm được. Cũng như bản thân nhân loại cường giả không thể cảm đoan mình có thể tấn chức Ngụy Thần cảnh, muốn tìm một kiện thần khí thích hợp, hơn nữa thành công dung hợp bổn nguyên chi lực thì là chuyện vô cùng khó khăn.
Bất quá, tất cả những chuyện này đối với Hạ Nhất Minh thì cũng không phải là khó khăn gì quá lớn.
Hắn chăm chú lắng nghe Ngao Mẫn Hành nói, ánh mắt lúc càng phát sáng.....

| Tải iWin