TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4922 MÀY MUỐN CHẾT?”.

Lâm Chính biết vì sao thế gia Huyết Đao lại làm vậy.

Bọn họ muốn dùng chuyện này để lấy lòng thế gia Lệnh Hồ.

Bọn họ nghĩ Mị Cường bị giết là vì lúc đến thế gia Lệnh Hồ xin lỗi đã đắc tội Lệnh Hồ Vũ, cho nên không tiếc trừng phạt Mị Cường.

Dù ông ta đã chết, thế gia Huyết Đao cũng sẽ giẫm nát xương ông ta.

Tin tức này truyền ra, Long Tâm Thành náo động.

Ngay cả Long Trảo Thành cũng nổi sóng gió.

Không ai ngờ người của thế gia Huyết Đao lại làm đến mức tuyệt tình như vậy.

Đó là ông hai của thế gia Huyết Đao!

Bây giờ Mị Cường chỉ còn lại một cái đầu là chưa bị xử lý, nhưng đây cũng là vì người của thế gia Lệnh Hồ không cho phép người của thế gia Huyết Đao chạm vào cái đầu đó.

Nếu không thì đến cả đầu, Mị Cường cũng không giữ nổi.

“Đám người Mị Ngạo suy nghĩ thật đơn giản”.

Lâm Chính đặt tờ giấy lên bàn, bình tĩnh nói: “Bọn họ còn gửi gắm hi vọng lên thế gia Lệnh Hồ, hi vọng thế gia Lệnh Hồ mở lòng từ bi bỏ qua cho bọn họ. Chỉ tiếc trong mắt thế gia Lệnh Hồ, bọn họ chỉ là một đám sâu bọ đáng thương vô giá trị, những món đồ chơi nói giết là giết mà thôi”.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng không nói gì.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc thanh tỉnh.

Người ngoài đều nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng mấy người bên phía Mị Ngạo lại không nhận rõ vị trí của mình.

“Đúng rồi, bây giờ Mị Mộng ở đâu?”.

Lâm Chính vội hỏi.

“Cô Mị Mộng nghe được chuyện này tức giận đến mức nôn ra máu, muốn dẫn người đến thế gia Huyết Đao chỉ trích Mị Ngạo, nhưng bị mọi người cản lại”.

Ngự Bích Hồng lên tiếng: “May là có cô Cầm Kiếm ở bên khuyên bảo, bây giờ tốt hơn nhiều rồi”.

“Vậy thì được”.

Lâm Chính gật đầu, khẽ nói: “Mau đi tìm quản lý Đào, nói với ông ấy phải canh chừng đám Mị Mộng, đừng để họ rời khỏi tòa nhà treo thưởng, miễn bọn họ làm chuyện ngu ngốc”.

Hai người nghe xong đều giật mình.

“Đại nhân, ý anh là…”.

“Thế gia Huyết Đao e là không tồn tại được bao lâu nữa”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Mị Cường là người thế nào, lúc trước tôi ở thế gia Huyết Đao cũng đã tiếp xúc rồi. Ông ta là người ăn nói thận trọng, không thể nào đắc tội với Lệnh Hồ Vũ. Ông ta bị giết thê thảm như vậy, chắc chắn Lệnh Hồ Vũ muốn lấy lại mặt mũi”.

“Nói vậy là…”.

“Chuyện này vẫn chưa xong đâu, e là không lâu nữ thế gia Huyết Đao sẽ diệt vong”.

Lâm Chính nói.

Hai người nghe xong thì tim đập mạnh, đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Đúng lúc này, một người giúp việc của tòa nhà treo thưởng vội vã đi đến trước phòng bế quan.

“Cậu Lâm, cậu xuất quan rồi sao? Tốt quá rồi!”.

Người giúp việc đó nhìn cửa phòng bế quan mở ra, vội vàng chắp tay hành lễ, cười nói.

“Có chuyện gì sao?”.

Lâm Chính nhìn qua người giúp việc, nhíu mày hỏi.

“Là thế này, có vị khách quý đến tìm cậu, quản lý Đào nói tôi đến thông báo cho cậu, hỏi cậu có muốn gặp không”.

Người giúp việc nói.

“Khách quý?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, không khỏi lên tiếng: “Là ai?”.

“Cậu Lệnh Hồ Vũ đến từ Long Trảo Thành!”.

“Cái gì?”.

Tửu Ngọc lập tức la lên.

Ngự Bích Hồng nghi hoặc, khẽ nói: “Đến nhanh thật! Đại nhân, Lệnh Hồ Vũ không có ý tốt, không thể gặp!”.

“Không gặp sao? Vậy thì cũng không trốn được”.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Xem ra hắn đã hành động trước. Giải quyết thế gia Huyết Đao thì cũng đến lúc phải giải quyết tôi rồi”.

“Đại nhân…”.

“Yên tâm, không sao đâu. Đây là tòa nhà treo thưởng, Lệnh Hồ Vũ có kiêu căng ngạo mạn cũng không dám ra tay ở đây”.

Lâm Chính an ủi hai người mấy câu, sau đó nói với người giúp việc: “Hắn đang ở đâu?”.

“Phòng khách tầng hai”.

“Vậy được, đưa tôi đi một chuyến!”.

Lâm Chính nói.

“Mời anh đi bên này”.

Người giúp việc lập tức dẫn đường ở phía trước.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vội vàng đi theo.

Không lâu sau, Lâm Chính dẫn hai người đến phòng khách tầng hai.

Lúc này Đào Thành cũng ở đây.

Ông ta đang đứng bưng trà rót nước trước bàn trà, hành vi cử chỉ cực kỳ cung kính, gương mặt cười bồi, giống như đang hầu hạ tổ tông.

Lâm Chính nhìn ra phía trước Đào Thành.

Ở đó có một người trẻ tuổi.

Thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vẻ mặt hờ hững, trông vô cùng tuấn tú, khí chất hào hoa phong nhã.

Bên cạnh hắn là một người con gái áo đỏ.

Người con gái xinh đẹp quyến rũ, mắt hoa đào giống như có thể nắm bắt trái tim của bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng khuôn mặt của cô ta cực kỳ lạnh lùng, giống như thờ ơ với tất cả.

Phía sau bọn họ còn có vài cao thủ của thế gia Lệnh Hồ, khí chất ai cũng đáng sợ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Ồ, cậu Lâm đến rồi à?”.

Đào Thành nhìn Lâm Chính đi vào thì lập tức hô lên, sau đó vội vàng nghênh đón, cười hỉ hả nói: “Cậu Lâm đến thật đúng lúc. Đây là cậu Vũ của Long Trảo Thành, cậu ấy đến Long Tâm Thành tìm cậu đấy!”.

Đào Thành vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Lâm Chính, tỏ ý anh hãy mau nghĩ cách rời đi.

Có lẽ Đào Thành không ngờ Lâm Chính lại dám đến đây.

Suy cho cùng Mị Cường của thế gia Huyết Đao vừa mới chết thảm không lâu, người này đến đây rõ ràng là để tìm anh tính sổ.

Lâm Chính vỗ vai Đào Thành, nhưng không có vẻ hoảng sợ, bình tĩnh cười nói: “Quản lý Đào khách sáo rồi”.

Sau đó thì đi thẳng về phía Lệnh Hồ Vũ.

Lệnh Hồ Vũ đang uống trà.

Lâm Chính đi tới, hắn còn không nhìn thẳng mà nhìn mãi tách trà, dường như đang ngắm nghía gì đó.

“Anh là thần y Lâm?”.

Lệnh Hồ Vũ bình thản lên tiếng, giống như đang nói chuyện với tách trà.

“Anh đang nói chuyện với tôi sao?”.

Lâm Chính nghênh ngang ngồi xuống, pha trà, cử chỉ thái độ vô cùng ung dung.

“To gan!”.

Vài cao thủ của thế gia Lệnh Hồ tức giận quát lên.

“Mày có thân phận gì mà xứng được ngồi trước mặt cậu chủ Vũ? Đứng dậy, quỳ xuống!”.

Một người chỉ vào Lâm Chính quát mắng.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía người đó, lạnh lùng hỏi: “Còn mày là con chó hoang ở đâu ra mà dám nói chuyện với tao?”.

“Mày muốn chết?”.

Người đó nổi giận, rút kiếm ra.

Nhưng lợi kiếm của gã vừa định rút khỏi vỏ, ngoài cửa đã có vài thủ vệ xông vào, ai nấy trừng mắt nhìn cao thủ của thế gia Lệnh Hồ, đằng đằng sát khí.

Cao thủ đó lập tức cứng đờ người.

“Thứ vô dụng, còn không mau dừng tay?”.

Lệnh Hồ Vũ quay sang nhìn cao thủ đó, lạnh lùng nói.

Cao thủ đó bất đắc dĩ thu kiếm vào vỏ.

“Thế gia Lệnh Hồ thật kiêu căng, dám làm loạn ở tòa nhà treo thưởng. Chẳng lẽ người của thế gia Lệnh Hồ đã ngông cuồng đến mức phớt lờ các cao thủ ở tòa nhà treo thưởng hay sao?”.

Lâm Chính bình thản nói.

Vừa nói xong, Đào Thành hơi lúng túng, nhưng trong mắt ông ta có vẻ không vui nhiều hơn.

Người của thế gia Lệnh Hồ dám rút kiếm ngay trước mặt ông ta, đây rõ ràng là coi thường sự tồn tại của ông ta.

Với vai trò quản lý của tòa nhà treo thưởng, sao Đào Thành không bực cho được?

“Quản lý Đào đừng trách, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đợi quay về, tôi sẽ dạy dỗ thật tốt!”.

Lệnh Hồ Vũ dường như nhìn ra Đào Thành không vui, lập tức lên tiếng.

| Tải iWin