TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4960 VỎ VÀ KIẾM TÁCH RỜI.

Đây… là cái quái gì?

Cầm Kiếm Nữ mở to mắt, ánh mắt ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng.

Lâm Chính cất súng đi, thở ra hơi khí đục.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn không thể phản ứng được.

Không những Cầm Kiếm Nữ mà ngay cả người phụ nữ ở bên cạnh cũng sững sờ.

Cô ta ôm vết thương nơi bụng, đau đớn và không tin.

“Sao lại như vậy? Anh… Anh không phải đã bị phong khí mạch rồi sao? Vì sao… vẫn còn có thể làm tôi bị thương? Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì?”.

Người phụ nữ mặt mày dữ tợn, quát lên.

“Cái này mà cô cũng không biết sao?”.

Lâm Chính xoay súng, sau đó lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, dùng bật lửa đốt.

“Súng?”.

Người phụ nữ sửng sốt, đại khái đã nhớ ra từ ngữ mơ hồ này.

Đừng nói là người ở long mạch dưới đất không dùng súng, người của vực Diệt Vong cũng không dùng.

Trong mắt bọn họ, súng chỉ là một ám khí cao cấp hơn chút mà thôi, không có tác dụng gì. Hơn nữa, đạn bình thường cũng không bắn xuyên được sức mạnh phi thăng.

Nhưng súng Lâm Chính sử dụng không phải súng bình thường.

Cô ta liếc nhìn vết thương nơi bụng, ánh mắt lập tức nghiêm nghị nhìn sang khẩu súng bạc trong tay Lâm Chính, âm thầm hừ, đứng dậy định đi.

Lâm Chính đương nhiên không khách sáo.

“Muốn đi?”.

Anh nâng súng, nhắm vào nơi người phụ nữ đứng, điên cuồng bóp cò.

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Khẩu súng bạc không lớn tuôn ra những năng lượng xung điện từ đáng sợ.

Năng lượng xung điện từ đó thế như chẻ tre, bất kể vật gì bị nó chạm vào cũng tan nát.

Người phụ nữ chật vật bỏ chạy, né trái tránh phải.

Lâm Chính không dễ dàng bỏ qua cho cô ta, lập tức đuổi theo, bóp cò.

Cách cách cách...

Chẳng mấy chốc, khẩu súng bạc không bắn ra xung điện từ nữa, chỉ phát ra những tiếng kêu to rõ.

“Hết năng lượng rồi à?”.

Lâm Chính nhíu mày, rút những cây châm bạc phong tỏa khí mạch trên người mình ra, đuổi theo cô gái.

Nhưng cô ta cũng có thủ đoạn, sao có thể để Lâm Chính dễ dàng bắt kịp?

Cô ta búng ngón tay, năng lượng màu đỏ máu như cánh hoa quỷ dị lại lan ra từ trong cơ thể.

Lâm Chính chú ý tới năng lượng màu đỏ quỷ dị, vốn định dùng xương chí tôn tông nát nó.

Nhưng khi nó đến gần, Lâm Chính chợt ý thức được điều gì, bước chân khựng lại.

Luồng sức mạnh này?

Lâm Chính nhíu mày.

“Thần y Lâm, anh cũng chỉ được như vậy!”.

Người phụ nữ quát lên, mười ngón lại cử động.

Vèo vèo vèo vèo…

Giữa số năng lượng màu đỏ máu đó đột nhiên lan tỏa nhiều sợi tơ mảnh màu đỏ.

Số tơ này nối tiếp nhau, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một tấm lưới lớn bao phủ Lâm Chính.

Lâm Chính lạnh lùng hừ, sử dụng sức mạnh phi thăng định phân rã tấm lưới đó.

Nhưng sức mạnh phi thăng ập tới lại xuyên thẳng qua tấm lưới.

Tấm lưới to lớn lại không hề hư tổn gì.

“Chết đi!”.

Người phụ nữ dữ tợn hét lên, tấm lưới lớn giống như vật sống bao trùm lấy anh.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

Vù!

Quanh người Lâm Chính đột nhiên lướt qua những dòng điện.

Tiếp đó, cơ thể anh biến mất, hóa thành một tia chớp xuyên qua khe hở của tấm lưới, đáp xuống trước mặt người phụ nữ.

“Di chuyển tức thời?”.

Người phụ nữ sửng sốt.

“Đây không phải di chuyển tức thời, mà là khoa học kỹ thuật!”.

Lâm Chính nói, đánh một quyền về phía mặt cô ta.

Người phụ nữ kinh hãi, vội vàng vung tay lên đỡ.

Rắc!

Nắm đấm ập tới, sức mạnh đáng sợ đánh gãy xương cánh tay cô ta.

Người phụ nữ bay ngược ra xa, đập mạnh xuống đất, chật vật vô cùng.

Lâm Chính đặt tay lên thắt lưng màu bạc, ngón tay nhanh chóng ấn vào nút bấm trên đó.

Trong chớp mắt, dòng điện quỷ dị lại lan tràn khắp người anh.

Lại định di chuyển tức thời?

Người phụ nữ căng thẳng.

Nhưng lần này, rõ ràng Lâm Chính không định dùng nắm đấm nữa.

Anh đưa tay chộp lấy Tuyệt Thế Tà Kiếm ở dưới đất không xa.

Vèo!

Tuyệt Thế Tà Kiếm lập tức bay tới, rơi vào tay anh.

Vỏ và kiếm tách rời.

Tà khí dâng lên ngút trời!

“Hỏng bét!”.

Người phụ nữ run rẩy, trong lúc cấp bách lập tức dùng tay còn lại đập xuống mặt đất.

“Lên!”.

Vù!

Một luồng dị hỏa nhanh chóng dâng lên, sau đó hóa thành con sóng lớn đánh về phía Lâm Chính.

“Dị hỏa?’.

Lâm Chính lại cười nhạt: “Không phải tôi đã nói rồi à? Dị hỏa của cô đã bị tôi nắm bắt cả rồi, cô lấy nó đối phó tôi, đúng là làm trò cười!”.

“Thôi được, tôi sẽ cho cô thấy dị hỏa chân chính mà tôi học được từ cô!”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc, một tay cầm kiếm, một tay đưa lên, sau đó nhẹ nhàng búng ngón tay.

Xoẹt…

Sóng dị hỏa ập tới bỗng nhiên dừng lại.

Người phụ nữ giống như bị sét đánh…

| Tải iWin