Chương 2557
“Ừ, chồng sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng nuôi em đến béo trắng luôn” Anh cười nói.
Cô chỉ ở bên cạnh, nhàn nhã gặm trái cây, anh làm xong thức ăn, tự mình nếm thử một chút.
Căn bản không có chỗ nào để cô phải động tay, cho dù tài nấu nướng của cô tốt hơn Cố Gia Huy không ít.
“Cố Gia Huy anh nói xem tại sao kiếp này chúng ta lại có duyên không phận chứ, phải khó khăn thế nào mới có thể ở cạnh nhau chứ?
Anh nói xem, có phải kiếp trước chúng ta xảy ra lỗi lầm gì không? Kiếp trước anh có lỗi với em đúng không?”
“Ai biết được chứ? Em không muốn biết kiếp trước thế nào, em chỉ biết, kiếp này em không muốn bỏ qua anh”
“Nếu như, thật sự có tiền căn hậu quả, kiếp trước và kiếp này. Em hy vọng bắt đầu từ kiếp này, và những kiếp sau này đều sẽ được gặp anh.
Cho dù, có hàng triệu khả năng rời khỏi anh, các loại cuộc sống, em đều không muốn trải qua. Em chỉ muốn ở cùng anh, dạy dỗ con cái, hòa thuận vui vẻ.”
Cô cười nói, mỗi một từ đều nói rất rõ ràng, tròn vành rõ chữ.
Trước khi gặp được anh.
Em không biết tương lai của em ở đâu.
Sau khi gặp được anh.
Anh chính là tương lai của em.
Cố Gia Huy, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, động tác cắt rau cũng hơi khựng lại.
Lời này, sưởi ấm trái tim.
“Trong mắt anh không có muôn hồng nghìn tía, chỉ có em”
Khi người mình yêu xuất hiện, những màu sắc khác không còn có thể gọi là màu sắc nữa.
Chẳng mấy chốc bữa trưa đã chuẩn bị xong, hai người đều vui vẻ ăn cơm, bởi vì người ngồi ăn đối diện chính là người mà họ yêu quý nhất.
Hứa Minh Tâm từ đảo Sương Mù trở về thì bị một trận bệnh, bây giờ.
mới dịu lại, mặc dù buổi sáng đến nhà Kettering một chuyến, không mấy vui vẻ, nhưng chuyện đã xảy ra rồi chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.
Vốn dĩ cô nghĩ buổi chiều sẽ đi dạo phố xem phim với Cố Gia Huy, thả lỏng một chút, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Cố Trường Quân nói tâm trạng bà chủ đang không tốt, luôn kêu gào muốn nhìn thấy Cố Gia Huy.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, bà chủ biết mình có một người con trai nhỏ.
Bọn họ đều ra khỏi nhà rồi, Cố Gia Huy cũng không kịp đưa cô về nhà nên cùng nhau đi đến chỗ Cố Trường Quân.
Hứa Minh Tâm đứng ở cửa, không dám đi vào, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy âm thành bên trong.
Cố Gia Huy vừa bước vào, cảm xúc của bà chủ đã kích động từ trên giường xuống, đến giày còn không đi.
“Con… con là Gia Huy đúng không?”
“Vâng, mẹ, mẹ thế nào rồi?”
“Để mẹ nhìn xem, con có bị con hồ ly tinh kia câu mất hồn, hút mất linh khí không”
Cuối cùng bà chủ run rẩy sờ mặt anh: “Con gầy rồi, cũng trở lên tiều tụy, nhất định là do con hồ ly tinh kia làm đúng không?”
Mấy ngày nay Cố Gia Huy vẫn luôn chăm sóc cho Hứa Minh Tâm, tất nhiên phải trở lên hốc hác.
Anh khó hiều nhìn bà chủ: “Hồ ly tinh là ai? Rốt cuộc mẹ bị làm sao vậy?”