Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, ngưng trọng nhìn lên đỉnh Thang Trời: "Chết thì có làm sao?"
Anh bước ra một bước, bầu không khí như cứng lại!
Lê Mộng Ly hô lên kinh ngạc: "Cậu Diệp, đừng mà..."
Cạch!
Tiếng trầm đụng vang lên, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thang trời đầu tiên!
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
99 phù điêu Chân Long trên Thiên Môn đồng loạt sống lại!
Toàn bộ Thang Trời phóng ra mười ngàn tia ánh sáng!
"Đụ mẹ!"
"Thằng này thật sự bước lên Thang Trời?"
"Vì một người phụ nữ mà không muốn sống nữa?"
Đám người vốn đang chế giễu Diệp Bắc Minh kia sôi nổi nghiêm mặt!
Bọn họ nhìn chòng chọc vào bóng lưng của anh, cảm giác kính nể tự nhiên dâng trào!
"Cậu Diệp, anh...", con ngươi Lê Mộng Ly đỏ lên.
Cô ta vô cùng tự trách, cho rằng mình hại chết Diệp Bắc Minh!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một âm thanh: "Nhóc, có phiền phức!"
"Sao vậy?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh cảm giác nặng nề.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng đáp: "Nhìn thấy 99 phù điêu hình Chân Long kia không? Bọn họ có liên hệ với Thần Giới!"
"Bản tháp không thể giúp đỡ câu leo lên những bậc thang này, một khi bản tháp sử dụng sức mạnh..."
"E rằng lập tức sẽ bị bọn họ biết được!"
"Nhóc, bây giờ chỉ đành dựa vào bản thân cậu!"
Nghe được lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh ngưng trọng.
Anh hít sâu một hơi: "Dù không có Tiểu Tháp giúp đỡ, tôi cũng muốn leo lên Thang Trời!"
Đầu gối uốn lượn, hai chân anh đột nhiên dùng sức!
Giẫm chân một cái, anh lập tức nhảy qua sáu bậc thang.
Sau khi lặp lại vài chục lần, gần như là trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã đứng trên bậc thứ 100 của Thang Trời!
"Đụ mẹ!"
"Tình huống gì thế này?"
"Nhanh như vậy?"
Mọi người choáng váng!
"Hả?"
Con ngươi của hai vị cảnh giới Đế Tôn co rụt lại, hai mặt nhìn nhau: "Sao có thể!"
"Tôi đi bẩm báo viện trưởng!"
Hồ Đức nhanh chóng quay người chạy đi.