TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Chương 68: Súng cũng không cầm được

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy tên Thẩm Quyện này càng ngày càng đòi mạng.

Làm thế nào mà hơn một năm không gặp, bản thân cô vẫn còn dậm chân tại chỗ, thế nhưng công lực của cậu ta đã càng ngày càng tăng cao?

Thiếu niên áp trán vào trán cô, hơi thở ấm áp. Đầu ngón tay áp lên vùng da mỏng nơi cổ cô mà ma sát, động tác nhè nhẹ chậm rãi. Mỗi một cử động đều khiến người ta run lên một phen.

Đầu óc Lâm Ngữ Kinh còn hơi mơ màng, xúc cảm ẩm ướt trên môi vẫn còn đọng lại.

Cô dựa vào người cậu, ngửa đầu, sau khi phục hồi tinh thần lại theo bản năng mà nuốt nước miếng một cái: "Này, không đúng, cái tên này cậu bị sao vậy?"

Bàn tay ghìm sau gáy cô của Thẩm Quyện nhẹ nhàng dùng sức, nặn nặn: "Hả?"

Lâm Ngữ Kinh mím mím môi.

Người ta cũng đã dạy mi rồi.

Học tập á, đây là thứ cô Tiểu Lâm rành nhất mà.

Một tay cô còn đang cầm ly trà sữa uống được một nửa, không thoát ra được, cơ thể bất chợt bật nhón lên trên, chỉ dùng một tay choàng lấy cổ cậu kéo xuống.

Thẩm Quyện còn đang tựa người trên cột, bị cô kéo xuống như thế, hơi khom mình, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Kinh đã trực tiếp hôn đến.

Thẩm Quyện bất ngờ không kịp chuẩn bị, có hơi ngạc nhiên.

Vừa nãy cậu cũng không dám hôn quá mãnh liệt, kiềm chế, ngấm ngầm chịu đựng mà cẩn thận từng chút một chạm khẽ, chỉ lo làm cô sợ.

Nhưng cô không hề.

Lâm Ngữ Kinh một tay ôm lấy cổ cậu, dán môi vào vài giây, sau đó đưa đầu lưỡi ra, từng chút từng chút một phác họa lòng môi của cậu, tìm thấy khe hở, đầu lưỡi mềm mại tiến vào, dè dặt từng li từng tí mà liếm láp.

Hôn đến vụng về mà táo bạo.

Thẩm Quyện bị động tác của cô trêu chọc đến căng cứng cả người, bàn tay đang giữ cô không tự chủ mà dùng sức siết chặt, ngón tay len lên vùng sau đầu bên trên gáy, lách qua sợi tóc mềm mượt.

Lâm Ngữ Kinh chưa từng ăn thịt heo, nhưng kiến thức lý thuyết cơ bản cô vẫn phải có, có điều khi thực sự tiến hành thao tác vẫn có chút khó khăn.

Cô thận trọng mà dè dặt luồn vào trong, chạm đến vật gì đó mềm mại, cứng đờ, lại thụt về, dừng ở biên giới, không dám cử động lần nữa.

Cô loáng thoáng nghe thấy Thẩm Quyện thở dài một tiếng trầm trầm, sau đó cậu hơi lùi đầu lại, trốn đi một cách cực khẽ.

Lâm Ngữ Kinh cảm nhận được động tác né tránh của cậu, mở mắt ra, cánh tay khoác trên người cậu nới lỏng, kéo dãn khoảng cách một chút, vành tai bắt đầu toả nhiệt.

Cô chớp chớp mắt, ngước đầu nhìn cậu, to gan, nhưng âm thanh lại bé tí ti, còn mơ hồ có phần bất mãn: "Cậu không hôn tớ sao?"

Ngọn lửa vừa mới bị đè xuống của cậu chỉ vì một câu nói như vậy mà xoẹt một cái nổi bùng lên rồi.

Thẩm Quyện nhẫn nhịn mà nhắm mắt lại, đầu ngón tay vuốt ve tóc cô một hồi, không biết là đang vỗ về cô hay đang vỗ về chính mình.

Yên lặng vài giây, cậu mở mắt ra, tầm mắt rơi vào bờ môi ướt át của cô, khàn giọng nói: "Địa điểm không tốt lắm."

Địa điểm gì?

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, bỗng nhiên kịp phản ứng bọn họ hiện đang ở chỗ nào.

Cửa thư viện.

Bên cạnh chính là hội trường.

Mà một lúc nữa sẽ bắt đầu buổi tọa đàm kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy, về cơ bản tất cả các sinh viên đại học năm nhất đều sẽ đi ngang qua chỗ này.

Cô cứng đờ cả người, một tay đang chống lên ngực cậu thình lình đẩy ra, lùi người về sau, kéo dài một đoạn khoảng cách.

Thẩm Quyện nhìn cô hai tai đỏ ửng mà há há miệng, sau đó hậu tri hậu giác trở nên lúng túng xấu hổ.

Cậu cong môi.

Cô gái này luôn như vậy, bất kể xấu hổ đến thế nào, vẻ mặt cũng vĩnh viễn bất biến, thoạt nhìn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có vành tai, ửng hồng ửng hồng, vừa giải trí vừa đáng yêu.

Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giả bộ bình tĩnh: "Sao lúc nãy cậu không nhắc nhở tớ?"

"Bạn gái nhiệt tình như lửa." Thẩm Quyện liếm môi dưới, cười nói, "Tớ không kịp phản ứng."

"Cậu câm miệng." Lâm Ngữ Kinh thẹn quá hóa giận, "Cái đó không phải do cậu bảo tớ dỗ thế à."

Thẩm Quyện tựa trên cột, cười đến hai vai run run, không dừng lại được.

Cô chỉ vào cậu, bình tĩnh buông lời cảnh cáo: "Thẩm Quyện, cậu không được cười nữa."

"Được." Thẩm Quyện gật đầu, nhịn cười đứng thẳng dậy, đưa tay sửa sang quần áo một chút.

Áo khoác rằn ri của cậu không kéo khóa, vừa rồi cô dựa cả người đến đây, cọ xát đến hơi rối loạn.

Không biết có phải vì mới vừa làm chuyện không thể miêu tả hay không, Lâm Ngữ Kinh lúc này nhìn vào cái gì cũng cảm thấy không thuần khiết.

Động tác này của cậu rõ ràng là trông rất bình thường, vậy mà vẫn cứ làm cô nảy sinh một chút cảm xúc không thể nói thành lời.

Lâm Ngữ Kinh thở dài một hơi, quay đầu đi không nhìn nữa, cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề.

Im lặng vài giây, cô nhấc mắt lên: "Vậy cậu còn tức giận nữa không?"

Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô, một lát sau, thở dài.

Cậu đi tới trước hai bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Tớ tức giận, không phải là giận cậu bỏ đi, mà vì cậu chuyện gì cũng không muốn nói với tớ."

"Lâm Ngữ Kinh, tớ hi vọng cậu có thể lại tin tưởng tớ thêm một chút." Thẩm Quyện thấp giọng nói.

Lâm Ngữ Kinh mặc cho cậu ôm, chôn đầu trong ngực cậu, chần chừ một chút, cọ cọ chóp mũi, âm thanh khẽ khàng: "Được."

*

Tâm trạng của Tôn Minh Xuyên lúc này hơi phức tạp.

Nửa tiếng trước, cậu và hai đứa bạn cùng phòng cùng nhau đi về hướng hội trường bên kia, chuẩn bị đi nghe tọa đàm kiến thức an toàn phòng cháy chữa cháy.

Ban đầu vốn là cậu và ba đứa bạn cùng phòng, nhưng một người trong đó —— người có điểm số cao nhất ấy, lúc đi ngang qua một quán trà sữa thì chợt phát hiện mình đã quên mang thứ gì đó, liền quay về lấy.

Tôn Minh Xuyên rất sung sướng.

Nhận thức "Trạng nguyên cũng sẽ quên đem đồ" này khiến cậu vô hình trung cảm thấy, khoảng cách của mình với thiên tài đã bị rút ngắn.

Còn lâu mới đến lúc toạ đàm bắt đầu, bọn họ cũng không vội, đến quầy bán đồ ăn vặt mua chút gì đó ăn, cả đoạn đường vừa ăn vừa đi về hướng bên kia.

Mãi cho đến khi bọn họ sắp đi đến hội trường, thời điểm đến cửa thư viện, Tôn Minh Xuyên trơ mắt mà nhìn bạn cùng phòng trạng nguyên quên đem đồ của cậu đi từ bên cạnh thư viện tới đây.

Ký túc xá nam sinh cách xa nơi này, Tôn Minh Xuyên thầm nghĩ đi cũng nhanh thật đấy.

Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy đi phía trước người này còn có một cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ đi hai bước quay đầu nói với cậu ta một câu, cậu ta vừa đi vừa xoa xoa đầu cô gái nhỏ, bước chân dừng một chút, lại đưa tay kéo lấy trang phục nữ sinh khoác trên cánh tay, một tay tung ra, khoác lên người cô gái.

Cô gái kia có lẽ là ghét nóng, không muốn mặc cho lắm, dựng thẳng vai một phen, cả người lắc qua lắc lại, muốn hất áo khoác đi.

Thẩm Quyện lấy ly trà sữa trong tay cô, một tay khác gõ gõ đầu cô, nói câu gì đó.

Cô gái nhỏ phủi phủi tay cậu ta, bất đắc dĩ mà duỗi cánh tay, tròng tay áo lên, sau đó xoay đầu lại, xòe tay đòi cậu ta trà sữa.

Trong chớp mắt quay đầu đó, Tôn Minh Xuyên từ xa đã thấy rõ dáng vẻ cô gái kia, ngẩn người: "Ôi, đây không phải là nữ thần của tôi sao?"

Tôn Minh Xuyên đếm đầu ngón tay, tính toán một chút: "Không đúng, tính ra cũng chỉ mới có mấy ngày, sao đã có thể phát triển đến như vậy?"

Vu Gia Tòng cũng nhìn thấy, thở dài: "Trạng nguyên Thẩm của chúng ta ngay cả thiết lập quan hệ nam nữ cũng là hiệu suất cấp bậc trạng nguyên."

Chỗ ngồi toạ đàm cũng chia theo từng khoa, khoa máy tính và khoa quản lý tài chính cách nhau rất xa. Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện tách ra, Thẩm Quyện đi vòng quanh hội trường nửa vòng, tìm tới đám Tôn Minh Xuyên.

Thẩm Quyện đi tới mép ngoài cùng, ngồi xuống vị trí trống mà bọn họ đã giúp cậu giữ lại.

Lộ Tu Nhiên mỉm cười.

Tôn Minh Xuyên chán nản.

Vu Gia Tòng vô cùng đồng tình: "Kẻ đáng thương."

Thẩm Quyện nhíu mày.

Tôn Minh Xuyên không nhịn được, giơ ngón tay, đưa số bốn về phía cậu: "Bốn ngày."

"Cái gì."

"Hôm nay là ngày thứ năm." Tôn Minh Xuyên nói, "Cậu đã cùng nữ thần phát triển đến mức độ này?"

Thẩm Quyện liếc mắt nhìn cậu ta: "Nữ thần gì cơ."

"Nữ thần của cậu ta." Vu Gia Tòng nghiêng người, với đầu qua nói tiếp, "Chính là cô gái hôm bữa đến đây đưa kem chống nắng cho cậu á, tình nhân trong mộng của ông chủ Tôn đó."

Thẩm Quyện nở nụ cười.

Cậu duỗi chân dài ra phía trước, lười nhác hỏi: "Cậu thích?"

"Ể?" Tôn Minh Xuyên mau chóng xua tay, "Đừng nha, người anh em, tôi hiểu ý cậu rồi."

Tôn Minh Xuyên hết sức cảm động: "Chúng ta không cần như vậy, cậu tuyệt đối đừng nói cái gì mà thích thì không theo đuổi nữa mà tặng cho tôi gì đó nha, tôi không hứng thú với cái này, tôi chỉ là cảm thấy cô gái kia lớn lên trông rất xinh đẹp, cũng không có ý đồ gì khác, tôi chẳng qua chỉ nghĩ nghĩ thế thôi."

Thẩm Quyện nhìn cậu ta, bình tĩnh nói: "Ý của tôi là, cậu đừng có mơ."

Tôn Minh Xuyên: "..."

Tôn Minh Xuyên vốn cũng là tuyển thủ tâm tư rất lớn, vừa nghe Thẩm Quyện nói như vậy, liền càng tò mò hơn, chộn rộn đến gần: "Không phải chứ, các cậu bây giờ đã phát triển đến giai đoạn nào rồi, là giai đoạn tìm hiểu, hay là giai đoạn mờ ám, hay đã là bạn gái của cậu rồi?"

Thẩm Quyện nhướng mày: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi cảm thấy là mờ ám." Tôn Minh Xuyên quả quyết nói, "Mới mấy ngày như vậy mà đã thành người yêu, tốc độ cũng hơi nhanh quá rồi."

"Không nhanh." Thẩm Quyện dựa vào trong ghế, nâng mu bàn tay đỡ mặt, thuận miệng buông một câu, "Ông đây đợi cô ba nghìn năm rồi."

Tôn Minh Xuyên cũng không phải tên đần, câu này cậu đã nghe rõ ràng.

Hóa ra hai người là người quen, đã biết nhau từ trước.

Đại khái còn trải qua một đoạn chuyện xưa không thể nói ra gì đó.

Có điều sự chú ý của cậu ta không đặt ở chỗ này.

Là một kẻ có lối nghĩ ngược đời* của tổ quốc trong thế kỷ mới, cậu ta phát huy đầy đủ thuộc tính này của mình, nhìn Thẩm Quyện, "A" một tiếng: "Vậy lâu lắm luôn nhỉ, Trung Hoa tổng thể cũng chỉ mới năm nghìn năm thôi." Cậu ta tính toán một chốc, "Hai cậu đã quen từ thời Tây Chu."

(*) 杠精 (tiếng anh: devil"s advocate) là một ngôn ngữ mạng phổ biến ở Trung Quốc, dùng để chỉ những người thích tìm niềm vui thông qua việc cố tình giữ ý kiến ​​ngược lại, nghĩ theo hướng lệch pha khi tranh luận. Họ không thực sự quan tâm đến sự thật và tính đúng đắn của quan điểm, họ chỉ muốn phản đối và đàn áp ý kiến của người khác để tìm kiếm cảm giác vượt trội. (Cụm từ phía trên là đặt tạm vì tạm thời mình chưa tìm ra từ phù hợp hơn.)

Thẩm Quyện nhìn cậu ta, còn rất do dự: "Cậu nói bây giờ tôi nên cười, hay là không cười thì tốt hơn?"

Vu Gia Tòng bên cạnh đã cười vang.

"Hầy, không phải chứ, tôi thật lòng á, cái này có gì buồn cười chứ?" Tôn Minh Xuyên nói, "Nếu là người yêu của cậu, thì chính là em dâu nhỏ của tôi rồi, lúc nào thì cùng nhau ăn một bữa cơm đây?"

"..."

Thẩm Quyện dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc ngó cậu ta.

"Ui." Tôn Minh Xuyên nói, "Nói sai rồi, cùng chị dâu nhỏ."

Vu Gia Tòng thở dài, thực lòng thực bụng thăm hỏi: "Lão Tôn, cậu làm thế nào mà thi vào được khoa tài chính của trường này vậy, có phải cậu gian lận lúc thi đại học không?"

"Tôi nhìn không giống một học bá à?" Tôn Minh Xuyên quay đầu lại, trừng mắt với cậu ấy, "Ông đây học hành gian khổ mười chín năm, còn học lại một năm, tôi yêu học tập biết bao nhiêu."

Cứ thế đề tài này bị bẻ sang hướng khác, Tôn Minh Xuyên bắt đầu kể lể, lần đầu tiên cậu ta thi đại học thiếu năm điểm, không đậu đại học A, sau đó vô cùng đau khổ, cùng với những tháng ngày chuẩn bị học lại gian nan.

Đề cập đến hai lần mà đều không thể nói tiếp, nhưng lòng hiếu kỳ đối với vị chị dâu nhỏ này vẫn còn đó.

Thẩm Quyện quá trầm, ở trong phòng ngủ cũng đa phần không tham gia hoạt động tán gẫu, chỉ ngẫu nhiên nói theo hai câu. Cũng không phải kiểu giả vờ giả vịt gì, chính là có thể cảm nhận rất rõ ràng, người này tính tình lãnh đạm, cứ như bất kể với cái gì cũng không nhấc lên được hứng thú quá lớn, hơn nữa thoạt nhìn còn có chút suy sụp không tên.

Lẽ nào con gái bây giờ đều thích kiểu như vậy?

Tôn Minh Xuyên hơi khó mà tưởng tượng nổi, người yêu của một người như vậy, phải là một cô gái như thế nào.

Vả lại thật ra chỉ mới nhìn hai lần từ xa, cậu ta cũng chưa thể ngắm nghía rõ ràng xem mặt mày vị kia rốt cuộc ra sao.

Cơ hội đến rất nhanh, thời gian bò tới phía trước ngày qua ngày lại. Nội dung của hai ngày huấn luyện quân sự cuối cùng là bắn súng* đạn thật.

(*) Ở đây nguyên văn là xạ kích - 射击, bao gồm hết thảy các hoạt động bắn như bắn cung, bắn súng,... Trong những trường hợp đặc biệt mà bắn súng chiếm đa số thì mình sẽ thay "xạ kích" thành "bắn súng" để dễ hình dung.

Đại học A có đội xạ kích của riêng mình. Bên cạnh bãi tập, cách tòa nhà thể dục có tòa nhà xạ kích độc lập, là trụ sở huấn luyện của đội xạ kích đại học A. Hằng năm, hạng mục huấn luyện quân sự bắn súng đạn thật của tân sinh viên cũng đều diễn ra ở đây.

Đối với hạng mục huấn luyện này, tất cả mọi người đều hết sức nhiệt tình. Dù sao so với việc mỗi ngày đứng kiểu quân đội sắp xếp hàng ngũ dưới cái nắng chang chang, việc này cũng quá giải trí rồi. Mà Lâm Ngữ Kinh vào lúc nghe nói đại học A có đội xạ kích, thì hai mắt đều sáng bừng lên.

Trước kia cô thật sự không biết.

Thế nhưng Thẩm Quyện có biết hay không, cô không rõ.

Buổi tối hôm đó cô tìm kiếm một đống tư liệu, phát hiện đội xạ kích của đại học A này vậy mà rất trâu bò.

Bọn họ có huấn luyện viên đội chuyên nghiệp và rất nhiều vận động viên xạ kích tuyển thẳng, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong cuộc thi của sinh viên đại học toàn thế giới.

Ngày thứ hai vẫn bắt đầu như thường lệ, chỉ là địa điểm tập hợp chuyển từ bãi tập thường ngày sang cửa tòa nhà xạ kích. Huấn luyện viên còn chưa tới, một đống cây cải nhỏ ầm ĩ tụ tập thành đám nọ đám kia nói chuyện ngay cửa ra vào, có nam sinh vừa ăn bữa sáng vừa khoác lác, phổ cập kiến thức súng ống cho cô gái bên cạnh.

Lâm Ngữ Kinh trái lại là nghe không hiểu, cô chỉ biết có vài loại súng, vẫn là từ hồi lớp 11 đám Lý Lâm mang cô chơi game.

Hẳn là mỗi khoa có mỗi cách sắp xếp thời gian khác nhau, mãi đến lúc nhóm Lâm Ngữ Kinh đi vào cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Quyện. Lần gần nhất cô vào chỗ bắn súng cũng vẫn là cái lần cậu dẫn.

Chỉ có điều thứ cô chơi là cung, nguyên nhân là vì cô vị thành niên.

Sinh nhật của Lâm Ngữ Kinh vào tháng 10, vẫn còn hơn một tháng. Nếu tính như vậy, cô hiện giờ cũng còn chưa thành niên.

Cô vừa đi vào trong theo đội ngũ, vừa liếc quanh một vòng. Tòa nhà thể dục của đại học A và cái nơi giải trí lần trước về tính chất không giống nhau, bầu không khí cũng không giống, nơi đây càng giống với một trụ sở huấn luyện hơn. Điều hòa trong tòa nhà mở đến mức thừa thãi, hai bên đường đi vào phòng khách treo cả đống ảnh và giới thiệu, trên tường ở hành lang toàn là bản vẽ về tư liệu súng ống.

Từ cửa sau ra ngoài là một khoảng sân bắn ngoài trời rất lớn, có mấy trăm thanh 56 bán và Type 95*, trên mỗi trên đường ngắm bia đều đặt một băng ghế gỗ nhỏ. Vừa đứng lại, liền cảm giác được Cố Hạ phía sau chọc chọc eo cô.

(*) 56 bán (nguyên văn 56 半) tức là súng trường bán tự động loại 56, là vũ khí do Trung Quốc sản xuất vào năm 1956 dựa theo súng trường bán tự động SKS của Liên Xô. Nó có lợi thế về trọng lượng nhẹ, độ chính xác cao và cơ chế đáng tin cậy.

Type 95 (nguyên văn 95 式) tức là súng trường tự động Type 95 (hay QBZ-95). Type 95 là súng trường tấn công, một trong những súng trường tiêu chuẩn hiện tại của Quân đội Trung Quốc.

Lâm Ngữ Kinh quay đầu lại.

Cố Hạ nghiêng nghiêng người tới trước, kề đến bên tai cô: "Nhìn sang bên phải."

Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu nhìn qua bên phải.

"Nhìn thấy không?"

"Thấy cái gì?" Lâm Ngữ Kinh lơ ngơ.

"Kia kìa, chính là người đó đấy, đứng bên cạnh lớp 2 á, ôi, có chút đẹp trai."

Cả một kỳ huấn luyện quân sự Cố Hạ cái gì cũng không làm, hai mắt rà quét như ra-đa, 360 độ không góc chết tìm kiếm trai đẹp ở khoa máy tính, cuối cùng hậm hực thở dài, đưa ra kết luận —— Gần như không còn hi vọng gì vào việc câu soái ca ở cái khoa này.

"Tại sao tớ phải tới khoa máy tính chứ! Không phải là cảm thấy ở đây nhiều nam sinh, số lượng lớn sao!" Cố Hạ phẫn nộ mà đập bàn.

Có điều ánh mắt của cô nàng vẫn còn rất cao, Lâm Ngữ Kinh nhìn sang theo, đích thực là một anh trai nhỏ rất đẹp trai. Đồ đang mặc hẳn là đồng phục đội xạ kích của đại học A, áo khoác thể thao trắng đỏ, chỗ khuỷu tay trên tay áo có hai sọc chéo màu đỏ.

Thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, cũng không chênh lệch nhiều với bọn họ, vóc dáng không cao lắm, mắt rất to, như một Tiểu Đường tăng mặt trắng.

"Nhìn như học sinh." Lâm Ngữ Kinh thấp giọng nói.

"Đâu chỉ như học sinh, còn trông như một học sinh cấp ba." Cố Hạ nói, "Vẻ ngoài sao trông còn nhỏ hơn tớ vậy nè?"

Lâm Ngữ Kinh cười cười: "Thích thì tới mau, muốn theo đuổi thì theo đuổi nhanh, ngày mai huấn luyện quân sự kết thúc rồi, muốn tạo cơ hội thì làm ngay hôm nay đi."

"Không phải kiểu tớ thích mà." Cố Hạ nhỏ giọng lầu bầu, "Tớ đây đứng chung một chỗ với cậu ta, cứ như Đường tăng với Nhện tinh á."

Lâm Ngữ Kinh "A" một tiếng, cảm thấy cách hình dung này thật chuẩn xác.

Bắn súng đạn thật trái lại có độ nguy hiểm nhất định, người của đội xạ kích cũng đều sẽ đến hỗ trợ, làm phối hợp tổ chức và một vài công tác hướng dẫn.

Tiểu Đường tăng mặt trắng vẫn luôn đứng bên cạnh lớp các cô, vừa rồi huấn luyện viên đội xạ kích còn sang giới thiệu cậu ta cho bọn họ. Vị Tiểu Đường tăng này vậy mà lại là một tuyển thủ rất lợi hại, đạt được cả đống lớn huy chương bla bla.

Lâm Ngữ Kinh cầm súng trong tay nằm bò trên mặt đất, thân súng gác trên băng ghế gỗ. Đường Tăng liền ngồi xổm xuống, sửa lại chỗ sai trong động tác của cô.

Vừa mở miệng, âm thanh lại ngoài dự đoán của mọi người, âm sắc trong trong trẻo trẻo, có phần lạnh nhạt.

Thế nhưng bất luận cậu ta chỉ giảng thế nào, Lâm Ngữ Kinh vẫn duy trì trạng thái y hệt như mấy năm trước. Mấy năm này hình như càng ngày càng tiến bộ xuất sắc hơn, toàn bộ đạn đều trượt khỏi bia, đập thành một cái hố ở trên tường.

Tiểu Đường tăng mặt trắng nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa, cuối cùng thở dài một hơi.

Lâm Ngữ Kinh cảm giác ánh mắt đứa nhóc này nhìn mình không giấu nổi một điểm xem thường.

Sao hả?

Có ý gì?

Loại ánh mắt tràn đầy cảm giác vô lực này là ý gì?

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy mình bị coi thường.

Không gian của bãi bắn bia ngoài trời này rất lớn, hết tiểu đội này đến tiểu đội khác ra vào rất nhanh. Lớp của Lâm Ngữ Kinh là lớp cuối cùng trong khoa máy tính, thời điểm cô nằm úp sấp những sinh viên khoa khác cũng đã đi vào.

Thẩm Quyện vừa mới bước vào, tầm mắt đã bị âm thanh khoan nhượng kia kéo qua.

Kết quả vừa lia mắt một cái, liền nhìn thấy Lâm Ngữ Kinh ôm Type 95 nằm bò trên mặt đất.

Thiếu niên nọ lúc này đang ngồi xổm bên cạnh cô, nghiêng người khẽ cúi đầu, kề đến bên cạnh cô nói chuyện với cô.

Thẩm Quyện híp híp mắt, cứ như thế nhìn hai người kia kề sát nhau với khoảng cách gần như vậy, một nói một nghe, còn gật đầu một cái.

Vô cùng hài hòa.

Hài hòa đến mức Thẩm Quyện cực kỳ khó chịu.

Ông chủ Thẩm liếc mắt nhìn huấn luyện viên bên cạnh, vòng từ phía sau đội ngũ đi qua, đi tới chỗ khoa máy tính, đến bên cạnh Lâm Ngữ Kinh, cũng ngồi xổm xuống theo: "Tay, run cái gì, cả cái băng ghế đều để cho cậu mà còn có thể run như vậy hả?"

Tiếng động này thình lình xuất hiện, Lâm Ngữ Kinh "Đoàng" một phát bắn ra ngoài, lần thứ hai lệch khỏi bia, viên đạn đập ra một hố bom mới trên tường.

Cô nằm trên mặt đất xoay đầu lại, chớp mắt nhìn, không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên xuất hiện: "Hả?"

Tiểu Đường tăng mặt trắng nghe thấy âm thanh này cũng quay đầu lại, trông thấy là Thẩm Quyện thì ngẩn người, dáng vẻ ngơ ngác: "Sư huynh?"

Lâm Ngữ Kinh: "Ồ...?"

Thẩm Quyện không hề liếc mắt nhìn cậu ta, cứ như không nghe thấy lời cậu ta vậy, đưa tay nắm chặt tay của Lâm Ngữ Kinh, ngón tay thon dài bao phủ lên mu bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ, cúi đầu: "Vững chút, lắc lắc cái gì? Sức lực có tí tẹo như vậy, súng cũng không cầm được? Là bình thường tớ không cho cậu ăn cơm hay là ngược đãi gì cậu?"

"..."

Lâm Ngữ Kinh không biết tại sao, nghe được trong mấy lời này chút khó chịu và bực bội nho nhỏ.

Tại sao đang không lại tức giận với cô?

Cô nghiêng đầu, lườm cậu một cái: "Lực tớ dùng không bé chút nào đâu biết không, cậu có biết cây súng này nặng bao nhiêu không hả?"

Thẩm Quyện ngồi xổm trên đất, lúc này trên bãi bắn bia ngoài trời đã đông người, có nằm có ngồi, cậu nghiêng người ở sau lưng cô như vậy, trái lại cũng không quá lạ lùng.

"Không biết." Cậu thờ ơ thuận miệng nói, "Rất nặng?"

"Chính là tớ không cầm nặng như vậy được, tay tớ bây giờ cũng tê rồi này." Cô nhỏ giọng nói.

Thẩm Quyện khựng lại, di chuyển con ngươi nhìn cô một cái.

Tiếng động xung quanh rất lớn, tiếng súng đùng đùng xen lẫn tiếng nói chuyện không ngớt bên tai. Cậu bỗng nhiên nhếch môi, hạ hạ mình, nhoài người bên tai cô, dùng âm lượng chỉ để hai người nghe được thấp giọng nói: "Vậy không được, chỉ mới một lúc thế mà."

Lâm Ngữ Kinh nghe không hiểu ý gì, chỉ cảm thấy cậu sáp đến quá gần, tai hơi nhột, rụt cổ một cái.

"Mới cầm như thế đã mỏi rồi, vậy sau này phải làm sao đây?" Thẩm Quyện khẽ nói, âm thanh nghe đến ý vị thâm trường, "Phải luyện một chút."

Hết chương 68.

Tê tỷ tỷ có lời muốn nói:

《 Tại sao bạn gái của tôi lại có nhiều hoa đào như vậy 》

Thẩm Quyện: Súng này không cầm được cũng không sao, sau này tớ dạy cậu cầm súng khác (?

Sherry:

Mị thề là mị hông hiểu gì đâu, hông hiểu hông hiểu hông hiểu ("ε`;)("ε`;)

Ps: Để mn chờ lâu rồi >A<

| Tải iWin