"Tô Từ, tối nay chị phải đến ngủ với chồng tôi, nếu không đừng hòng gặp lại bà nội của chị!". -------
Tô Từ thẫn thờ đứng trước cửa phòng tổng thống của khách sạn Vân Lệ.
Phó Nam Thành là chồng của Tô Tuyết, hai năm trước bọn họ đã kết hôn với nhau, nhưng Tô Tuyết không thích cái thân phận con hoang của Phó Nam Thành, nên đã đem bà nội ra uy hϊếp, ép cô phải gả cho anh.
Nhưng hai năm qua anh đều ở nước ngoài, cho nên cô chưa từng gặp mặt anh.
Ai mà ngờ hôm nay Phó Nam Thành về nước, Tô Tuyết vừa biết tin đã ép cô đi ngủ cùng anh.
Nghĩ đến bà nội, Tô Từ nắm chặt tay, bất lực gật đầu.
Tô Từ chậm rãi đi vào, trong phòng chỉ còn lại chút ánh đèn lờ mờ.
Nằm trên giường là một người đàn ông, dáng người cao to cường tráng, gương mặt đẹp như tạc tượng.
Đây là chồng mình sao?
Không ngờ anh lại trẻ và đẹp trai đến vậy.
Tô Từ cắn môi, sau đó mò mẫm leo lên người anh.
Cô bắt đầu cởi thắt lưng.
Vừa chạm vào chiếc thắt lưng lạnh ngắt, cô đã giật mình rụt tay lại.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên vươn tới, nắm lấy tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã thẳng vào ngực anh.
Mùi rượu thoảng qua chóp mũi, còn có hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt, "Cô là ai?".
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Tô Từ ngẩng đầu, đυ.ng phải ánh mắt của anh.
Không biết từ bao giờ anh đã mở mắt, đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn cô.
Tim cô thắt lại, môi mỏng phủ lên môi anh, chặn lại những lời muốn nói, "Suỵt, đừng hỏi nữa, em là vợ anh".
-----
Sáng hôm sau,
Khách sạn Vân Lệ bị phong tỏa, một nhóm vệ sĩ mặc vest đen đứng chắn trước cửa phòng tổng thống.
Phó Nam Thành tỉnh dậy, lười biếng tựa vào đầu giường, ngon tay thon dài đặt trên đầu gối, khẽ khép hờ mắt, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Tối qua về nước, phải đến dự một buổi tiệc, anh uống say nên được thư ký đưa về khách sạn.
Khi anh uể oải mở mắt ra, liền thấy một bóng người ngồi trên người mình.
Có ai ngờ được, Phó Nam Thành anh lại nằm dưới thân phụ nữ.
Bao nhiêu năm lăn lộn, có vô số phụ nữ muốn bò lên giường anh, nhưng đây là lần đầu tiên có người dám làm như vậy.
Làm xong, cô lại biến mất không một dấu vết.
Giỏi lắm, tuy có chút hèn, nhưng cô cũng có ý tự giác, biết được nếu bị bắt, anh sẽ chặt cô ra làm trăm mảnh!
Chiếc giường lớn bừa bộn, trên tấm ga trải giường trắng như tuyết là một bông hoa mận đỏ.
Cổ họng Phó Nam Thành nóng lên, còn trinh trắng mà dám làm càn như vậy.
"Tổng giám đốc", lúc này thư ký Tống vội vàng chạy lại, "Tôi đã tra ra được danh tính của người phụ nữ đó".
"Ai?".
"Vợ ngài".
"Vợ nào?". Phó Nam Thành hoàn toàn không nhớ rằng mình đã kết hôn, nhưng rất nhanh anh đã nhớ ra.
Hai gia đình nhà họ Phó và Từ đã có hôn ước, hai năm trước, bà đã âm thầm quyết định gả Tô Tuyết cho anh.
Năm đó, người được đưa vào nhà của anh, cứ thế hai người bí mật kết hôn, cũng chẳng có mấy người biết đến.
Mắt anh híp lại, thế ra, vừa về đã lên giường với người vợ mà mình đã cưới được hai năm?
Phó Nam Thành nhếch môi, lạnh lùng nói: "Về ngự hoa viên".
-----
Ngự hoa viên,
Tô Từ trở về, "Tôi đã làm xong rồi".
Nhìn qua cổ áo, Tô Tuyết thấy được trên làm da trắng nõn của Tô Từ có rất nhiều dấu hôn lớn nhỏ, những dấu hôn này là của Phó Nam Thành, đáng ra nó thuộc về cô ta.
Tiếc thay, cô ta không còn trong trắng nữa.
"Tô Từ, chị tốt nhất nên giữ kín chuyện tối qua. Còn nữa, Phó Nam Thành là người thừa kế của Phó gia, nhiệm vụ thế thân của chị đã kết thúc, bây giờ tôi sẽ quay lại làm Phó phu nhân!".