Tim cô hẫng đi một nhịp, chợt nghĩ đến người đàn ông này chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, quanh năm đều giữ một nét mặt, như thể không cảm xúc vậy, cao cao tại thượng không coi ai ra gì. Cô không phải đã....phá trinh anh đó chứ?
Chẳng trách anh lại tức giận đến vậy.
Nhưng mà rõ ràng lúc đầu là cô chủ động, nhưng sau đó anh tỉnh lại, cứ thế đè cô xuống...
Tô Từ cảm giác được phần da thịt ở cổ lẫn xương quai xanh bị anh hôn đều nóng bừng lên, ngay cả cảm giác đau đớn ở thân dưới cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Ông xã, anh có nhận nhầm người không đó? Đây là người hầu mới của nhà ta, tên làTô Từ".
Thấy tình thế không ổn, Tô Tuyết lập tức lên tiếng giải thích, thậm chí còn chán ghét nhìn Tô Từ, con điếm, chỉ biết dụ dỗ đàn ông, cũng không biết tự đi mà soi gương xem bản thân mình xấu đến mức nào.
"Người hầu?".
Phó Nam Thành khinh thường nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Dưới ánh mắt săm soi của anh, Tô Từ trở nên luống cuống, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh ngẩng mặt lên, cố ý để lộ ra vết sẹo dài bên má phải của mình cho anh thấy,
"Thiếu gia, anh nhận lầm người rồi, tôi không quen anh, tôi chỉ là người hầu ở đây mà thôi".
Bấy giờ Phó Nam Thành mới nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô, vết sẹo dài này kéo dài từ trên khóe mắt xuống gò má, trông vô cùng xấu xí, tự nhiên phá hỏng hết nét đẹp của cô.
Phó Nam Thành khẽ cau mày, đúng là gương mặt không giống.
"Vậy tại sao cô lại bỏ chạy?".
"Thiếu gia, tôi không hề bỏ chạy, tôi chỉ định xuống bếp làm việc thôi".
Phó Nam Thành nhìn chằm chằm cô vài giây, người mà anh nhìn thấy là Tô Tuyết.
Ấy vậy mà bây giờ Tô Tuyết đứng bên cạnh, anh lại đi nhận nhầm người khác.
"Lui xuống đi".
"Vâng thưa thiếu gia". Tô Từ xoay người đi vào nhà bếp.
Phó Nam Thành cũng bước qua người Tô Tuyết, trực tiếp đi lên lầu.
------
Tô Tuyết lập tức xông vào nhà bếp, đi đến trước mặt Tô Từ, "Tô Từ, tôi cảnh cáo chị, từ nay về sau đừng có lảng vảng trước mặt chồng tôi nữa".
Tô Từ hờ hững đáp, "Tôi không thèm, nếu mấy người thả bà nội tôi ra, tôi sẽ lập tức biến ngay".
"...Nhiệm vụ còn chưa làm xong, tôi đã nói rồi, chị là người hầu ở đây, nếu như chồng tôi không thấy chị, anh ấy sẽ nghi ngờ, cho nên trước mắt cứ ngoan ngoãn làm người hầu đi".
Làm người hầu?
Nghĩ đến ánh mắt khinh thường và dò xét vừa rồi của Phó Nam Thành, trong lòng cô càng thêm bất an, không muốn ở lại đây chút nào.
Nhưng nghĩ đến bà, cô chỉ đành thỏa hiệp.
"Tô Tuyết, vậy thì cô nên cố mà ngồi vững cái ghế Phó thiếu phu nhân này đi. Chắc cô cũng không muốn tôi cười nhạo cô đâu nhỉ?".
Tô Tuyết phẫn nộ nhìn đôi mắt trong veo của Tô Từ, không nói nên lời, chỉ muốn chọc mù đôi mắt đó đi cho hả dạ.
Một con ở xấu xí lại có đôi mắt đẹp như vậy.
Thực ra, nhờ phẫu thuật thẩm mỹ cô ta mới có được gương mặt này, hồi đó bác sĩ đã trả cho cô ta rất nhiều tiền, nói muốn phẫu thuật cho cô ta giống với cô gái xinh đẹp mà ông ta từng nhìn thấy.
Ai mà biết, lúc đón Tô Từ từ quê lên, ngoại trừ vết sẹo thì gương mặt đó hoàn toàn giống hệt cô ta.
Chẳng lẽ Tô Từ chính là cô gái xinh đẹp đó?
Làm sao có thể chứ?
Chẳng qua chỉ là con nhỏ quê mùa, có lẽ còn chẳng biết thủ đô nằm ở đâu, trông như thế nào ấy.
Sự ghét tị trong mắt Tô Tuyết dần tan biến, mắt đẹp đến đâu cũng không xóa được vết sẹo xấu xí đó.
"Đồ xấu xí!".
Tô Tuyết chửi một tiếng, sau đó ưỡn ẹo quay người rời đi, nói với dì Sở ở bên ngoài: "Sắp xếp cho Tô Từ vào phòng ở nhỏ nhất, làm việc cực nhọc và bẩn nhất cho tôi!".
------
Tô Từ về phòng, ngồi trước gương nhìn vết sẹo dài trên mặt mình, thực ra....