Cái gì? Phó Nam Thành là chú của Phó Giác?
Trái đất cũng tròn thật.
"Chú, đây là bạn cùng lớp của cháu, Tô Từ thích cháu lâu rồi, hôm nay còn đặc biệt viết thư tình cho cháu nữa, để cháu đọc cho chú nghe nha?". Phó Giác rút trong túi ra một tờ giấy.
Tô Từ ngây người, cô viết thư tình cho Phó Giác lúc nào vậy?
Chắc lại là trò đùa của một ai đó nữa rồi.
Lúc này, Phó Giác cầm giấy bắt đầu đọc, "Phúc Giác thân mến, tớ rất thích cậu, thích đôi môi mỏng gợi cảm của cậu, nhìn thôi tớ đã muốn hôn rồi. Tớ thích cơ bụng sáu múi đó của cậu nữa, muốn xé tan đi lớp áo mỏng che đi nó. Mặc dù tớ xấu xí, không xứng với cậu, nhưng hãy đồng ý làm bạn trai của tớ nhé? Ký tên, Harley Quinn".
Tô Từ ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía trước, hình như anh mới họp xong, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là chiếc sơ mi cùng màu, trên áo là một chiếc trâm cài rất đắt tiền.
Lúc này, anh đột nhiên bẻ lái tăng tốc để chuyển làn, một loạt chuyển động trôi chảy nhịp nhàng.
Không biết là do bức thư tình cảm động quá hay là do anh nhận thấy cô đang nhìn hay sao, anh liền ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu.
Bốn mắt chạm nhau.
Nhịp tim Tô Từ đột nhiên tăng vọt, cô không dám nhìn anh, bởi vì khi đối mặt với anh, cô lại nhớ đến đêm hôm đó ở trong khách sạn.
Dữ dội và nóng bỏng, cảm xúc như sóng cuộn từng lúc cuộn trào lên.
Tô Từ quay đi, cố nhịn muốn đá Phó Giác ra khỏi xe, giật lấy bức thư tình trong tay, mau im đi!
Thật ra, Phó Giác đã để ý cô từ lâu rồi, bạn học trong trường ai cũng cười nhạo cô, nhưng cô chỉ lạnh lùng điềm tĩnh, vô cùng đặc biệt.
"Này Harley Quinn, không ngờ cậu lại thích tôi đến vậy đó. Vậy từ giờ chúng ta chính thức hẹn hò nhé, từ nay cậu sẽ là bạn gái của tôi".
Phó Giác vòng tay qua vai Tô Từ.
Tô Từ đang định tránh ra thì nghe thấy tiếng phanh xe rít lên, Phó Nam Thành dừng xe bên vệ đường.
"Phó Giác, xuống xe đi".
"Chú à, còn chưa đến nơi mà".
"Gãy chân à? Tự đi bộ đi".
"....". Phó Giác sợ nhất người chú này, nên đành buông Tô Từ ra, "Harley Quinn, ngày mai gặp lại, mai anh đây sẽ đưa cậu đi hẹn hò. Tạm biệt chú nha".
Phó Nam Thành nhấn ga chạy đi.
Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, người kia không lên tiếng, cô cũng không dám nói gì.
Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Ngự hoa viên.
Phó Nam Thành bước xuống xe, Tô Từ cũng vội vàng theo sau, đột nhiên một giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, "Đừng có đùa giỡn với cháu tôi".
Tô Từ ngẩng đầu lên, bóng lưng lãnh đạm của người đàn ông sớm đã biến mất.
Cô bất đắc dĩ thở dài, chắc anh nghĩ cô đã viết bức thư tình đó cho Phó Giác, anh nghĩ cô chỉ là loại người đùa giỡn tình cảm của người khác thôi, có phải không?
---------
Phó Nam Thành xử lý xong tập văn kiện, liền trở về phòng, lăn qua lăn lại trên giường mãi cũng không tài nào ngủ nổi.
Mùi hương còn sót lại trên giường đã tan biến, không có mùi hương đó, anh lại bắt đầu mất ngủ.
Phó Nam Thành nhíu mày bấm điện thoại: "Bảo thiếu phu nhân lên lầu mau lên".
Tô Tuyết nghe thấy thì vui đến nhảy cẫng lên, vội vàng chạy đến tìm Tô Từ, "Tô Từ, tôi nói cho chị nghe, chồng tôi bảo tôi lên lầu đó. Tối nay chắc tôi phải...động phòng mất rồi".