Chương 2119
“Lưỡi dao đó không chỉ sắc bén mà còn mang theo chất kịch độc, tôi cùng với Viện trưởng Kim đã cứu chữa suốt một ngày một đêm thì Tổng giám đốc Tống mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.”
“Mà sáng hôm nay kẻ ám sát đó đã khai ra với tôi rằng Đoan Mộc Thanh là người sai sử bà ta đến giết người.”
“Mọi người nói xem tôi có nên đòi lại sự công bằng cho một người phụ nữ đã chắn dao thay mình còn suýt chút nữa thì mất mạng hay không?”
“Tôi nghĩ trong lòng mọi người đều có đáp án rõ ràng.”
“Vì vậy hôm nay dù là Đại hội Thương Minh gì đi chăng nữa, Đoan Mộc Thanh bắt buộc phải đưa ra một lời giải thích hợp lý cho tôi.”
Nói đến đây giọng của Diệp Phi (Phàm) bỗng chùng xuống: “Đoan Mộc Thanh, tôi nhất định phải trả lại anh một nhát dao này của Tống Hồng Nhan.”
“Tống Hồng Nhan bị đâm sao? Đoan Mộc Thanh cử người đến ám sát?”
Cả người của Đường Nhược Tuyết đều kinh ngạc, nhìn hắn với vẻ khó tin dường như không ngờ được cậu chủ của dòng họ lớn này lại có thể làm ra loại chuyện này.
“Tức giận vì người đẹp…” Đoan Mộc Thanh không hề sợ hãi đứng trên đài cao, thậm chí còn nhìn Diệp Phi (Phàm) với ánh mắt đầy khinh bỉ: “Diệp Phi (Phàm), câu chuyện mà anh trải qua khiến người khác rất cảm động và lãng mạn.”
“Chỉ đáng tiếc hết thảy mọi chuyện đều không có liên quan gì đến tôi hết.”
“Tôi chỉ là một người làm ăn, cái gì mà kẻ ám sát rồi sai sử chứ hoàn toàn không hề có chuyện này.”
“Tôi chưa từng cử người tới ám sát anh, nếu như anh muốn tố cáo tôi thuê người giết mình thì cũng cần phải đưa ra được bằng chứng đã.”
“Nếu không thì anh không đủ tư cách để kiện tôi, thậm chí tôi còn sẽ tố cáo anh về tội vu khống.”
“Sở dĩ anh vu khống tôi chẳng qua là vì ghen tị tôi qua lại gần gũi với Tổng giám đốc Đường, cộng thêm việc tôi từng chỉ ra chứng cứ anh giết chết người chú trong dòng họ của tôi nên muốn mượn cớ báo thù mà thôi.”
Hắn lại nhìn về phía Đường Nhược Tuyết rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc Đường, cô ly hôn với loại người như vậy đúng là một quyết định sáng suốt.”
Đoan Mộc Thanh không hề sợ hãi với dáng vẻ hung dữ của Diệp Phi (Phàm), ngoài việc hắn còn có vệ sỹ bảo hộ ra cũng không tin anh sẽ dám ra tay ở trước mặt nhiều người như vậy.
Huống chi Đường Thạch Nhĩ cũng sẽ không cho phép bất cứ ai làm loạn ở Đại hội lần này.
Hôm nay có lẽ không cần hắn ta nổi giận cũng đã có rất nhiều người muốn dạy dỗ Diệp Phi (Phàm) rồi.
“Diệp Phi (Phàm) đừng hành động hấp tấp.”
Mí mắt của Đường Nhược Tuyết giật mạnh hô hấp cũng trở nên gấp gáp, sau đó đuổi theo anh về phía trước mấy bước rồi khẽ hỏi: “Anh… anh có bằng chứng không?”
Trong lòng cô tin tưởng Diệp Phi (Phàm) nhưng cô biết năm trăm người có mặt ở đây sẽ không tin, vì vậy mong anh có thể lấy ra được chứng cứ thuyết phục mọi người.
“Anh tất nhiên là có chứng cứ rồi, chỉ là không cần thiết phải lấy ra cho mọi người xem.”
Diệp Phi (Phàm) thản nhiên cười chế giễu: “Hơn nữa hôm nay anh đến đây cũng không phải để bàn về đạo lý và pháp luật. Anh đến là để giết người đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu.”
“Đoan Mộc Thanh, nhát đâm đó của Tống Hồng Nhan như nào thì tôi sẽ trả lại anh như thế, cũng không hề quá đáng đi?”
Vừa nói Diệp Phi (Phàm) đã cầm một con dao sắc bén trong tay, chính là con dao mà người phụ nữ trung niên kia đâm trúng Tống Hồng Nhan, bên trên vẫn còn sót lại chất độc.
“Ai cho anh lá gan làm loạn ở địa bàn của Đường Thạch Nhĩ tôi chứ?”
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc cùng với kiêu ngạo vang lên khắp hội trường.