Chương 2297
Dương Kiếm Hùng cười ha ha ha, nói: “Nếu như không phải vì đang giữ chức vụ này, buổi trưa tôi đã chạy qua đây ăn nhờ bữa cơm rồi.”
“Không tranh thủ lúc cậu công thành danh tọa mà nhờ chút việc, vậy còn biết chờ đến khi nào nữa đây?”
Tuy rằng anh ta bởi vì thân phận của mình mà không thể thường xuyên chạy qua Kim Chi Lâm, nhưng từ rất lâu rồi anh ta đã có quan hệ rất thân thiết với Diệp Phi (Phàm), vì vậy, chuyện này cũng là một chuyện vô cùng bình thường.
“Đã muộn như vậy rồi mà còn chưa ăn gì à?”
Diệp Phi (Phàm) tươi cười nói: “Để tôi bảo Tích Nhi làm hai món gì đó cho mọi người ăn, lại lấy thêm một bình rượu trắng nữa.”
Anh ra hiệu cho Tô Tích Nhi, để cô đi chuẩn bị thức ăn và rượu đãi hai người.
“Không cần phiền phức như vậy đâu, hơn nữa tối nay, thôi đừng uống rượu.”
Dương Hồng Tinh khoát tay, cười nói: “Chúng tôi đến đây đầu tiên là muốn chúc mừng cậu đã giành được chiến thắng trong cuộc so tài của hai nước, sau là có việc muốn nhờ cậu giúp.”
“Vậy nên cũng không tiện uống nhiều, hôm nào chúng tôi lại qua đây uống với cậu vậy.”
Dương Hồng Tinh nói tiếp: “Cho chúng tôi hai bát mỳ là được rồi, thêm hai phần chân giò nữa là được.”
Dương Kiếm Hùng cũng cười ra tiếng nói: “Đúng, đúng vậy, chờ đến khi chúng tôi được nghỉ, chúng tôi sẽ mang quà đến chúc mừng cậu rồi lại cùng nhau uống cũng không muộn.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn dáng vẻ thật sự có việc gấp của hai người thì cũng không nói thêm gì nữa, bảo Tô Tích Nhi làm hai tô mỳ rồi mang lại đây.
Hai anh em Dương Hồng Tinh cũng không ra vẻ, ngồi xuống bàn nhanh chóng ăn xong lại đứng lên, hơn nữa tốc độ rất nhanh, hiển nhiên là thật sự rất đói bụng rồi.
Tô Tích Nhi thấy thế lại tráng thêm mười mấy quả trứng gà, để cho hai anh em Dương Hồng Tinh ăn đến no nê.
Đợi hai người ăn được một lúc rồi, Diệp Phi (Phàm) mới cười hỏi: “Ông Dương, Kiếm Hùng, không biết tôi có thể giúp gì được cho hai người?”
“Diệp Phi (Phàm), chuyện là như thế này.”
Dương Hồng Tinh nói thẳng vào vấn đề: “Lần này Huyết Y Môn khiêu chiến với Trung Quốc, tuy rằng cuối cùng là chúng ta giành được thắng lợi, nhưng chúng ta cũng đã để lộ ra rất nhiều thiếu sót và yếu điểm.”
“Cậu và ba người Niệm Hoa thật sự rất giỏi, còn có thể thắng được ba người giỏi nhất của Huyết Y Môn nữa, nhưng không thể không thừa nhận, tổng thể thực lực của chúng ta lại không bằng đối phương.”
“Hơn nữa các tổ chức của Trung Quốc, dù là tổ chức Hoa Đà Bôi hay là Hiệp hội Đông y, thì cơ chế phối hợp và hoạt động lại không hiệu quả bằng Huyết Y Môn.”
“Thậm chí ngay trong thời khắc quan trọng của cuộc thi, Trung Quốc cũng không thể đạt đến trình độ tất cả mọi người đều một lòng quyết tâm chiến thắng đối thủ như Huyết Y Môn.”
Ánh mắt anh lóe lên, quả đúng thật là những người có chức vị cấp cao xuất thân từ bộ y tế, vừa liếc mắt đã nhận ra những điểm thiếu sót của bộ y tế Trung Quốc thông qua cuộc thi lần này.
“Về điểm này thì đúng là không bằng Huyết Y Môn thật.”
Diệp Phi (Phàm) hơi ngạc nhiên, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
“Bên phía Trung Quốc chúng ta, gì mà Hiệp hội Đông y, Hiệp hội Tây y, đây đều là những tổ chức đơn lẻ, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều những tổ chức là tự mình tham gia thi đấu, thậm chí còn có phần hơi bảo thủ.”
“Hiện giờ trong Hiệp hội Y Khoa Trung Quốc thì chỉ có cuộc thi Hoa Đà Bôi là có vị thế cao nhất, chẳng qua là thông qua cuộc thi Hoa Đà Bôi thì cũng chỉ có quán quân mới có thể được biểu dương tên tuổi, hưởng thụ những tài nguyên tốt nhất.”
“Tuy danh tiếng của Huyết Y Môn không phải là rất tốt nhưng nó lại có tổ chức chặt chẽ, kỷ luật nghiêm minh, nhìn như là một hiệp hội y thuật nhưng thật ra lại là một môn phái có thực lực vô cùng hùng hậu.”
“Nó không chỉ có thể tận dụng tất cả những nhân tài trong nước, tiền tài, các loại thuốc, mà còn có thể nâng cao trình độ y học của nước Dương, còn có thể biến thành một đội quân hùng hậu của đất nước bất cứ khi nào cần thiết.”