Chương 2687
Cuối cùng, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, không nói nhiều liền rời đi.
Đột nhiên anh ta bị gọi lại; “Chỗ thuốc kia tôi đã uống hết rồi!”
“Cậu không thể uống nữa!”
“Còn có mười ngày nữa là thành công rồi, tôi sẽ không chết, tôi còn muốn hạnh phúc với Minh Tâm thật lâu.”
“Uống nhiều thuốc này làm tổn thương đến nguyên khí, rất khó chữa trị.
Nếu cậu không sợ phải chết trẻ thì cứ uống thêm đi?”
“Người xấu thường sống lâu mà, tôi nghĩ mình có thể sống rất lâu đấy. Tôi sẽ yêu quý sức khỏe của bản thân, sống thật tốt.”
“Cậu, cậu thật là hết thuốc chữa mài”
Lệ Nghiêm tức giận nói, nhưng vấn để lại hai lọ thuốc cho anh.
“Không được uống nhiều, nếu không †ôi cũng không cứu được cậu đâu!”
Anh ta trịnh trọng nói, nghe như một phán quyết của Diêm Vương.
Cố Gia Huy cầm lấy thuốc, chuẩn bị lấy nước để uống, nghe anh ta nói vậy, ngón tay anh có chút cứng ngắc.
Nhưng mà như vậy cũng chỉ có một chút, sau đó anh lại ngửa đầu nuốt thuốc vào.
Người ta đều nói, kẻ xấu thường sống lâu, mà anh cũng không phải người tốt.
Anh đứng trên đỉnh ngành kinh doanh, không biết bao nhiêu gia đình vì anh cửa nát nhà tan.
Cũng có rất nhiều người đã tự sát vì điều này.
Trong những năm qua, anh thừa nhận rằng tay anh đã dính không ít máu.
Anh không phải là người tốt nhưng anh muốn là người tốt trước mặt Hứa Minh Tâm.
Mong cho mọi thứ cô thấy đều tươi sáng.
Nhưng anh thì sao…
Anh thay cô che gió che mưa, ngăn chặn tất cả những âm mưu hiểm ác, để cô có thể sống trong một thế giới đầy vẻ đẹp.
Nhìn thấy cô cười, nhìn thấy cô náo loạn, còn về chính bản thân mình…Anh chưa từng nghĩ đến.
Dù sao, anh vẫn sẽ cố gắng sống, anh vấn còn lòng tham muốn cùng cô đi thật lâu.
Uống xong thuốc khiến cho yết hầu của anh không thoải mái, ho vài tiếng.
Ở sâu trong trí óc, tất cả đều là khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô gái kia.
Nghĩ đến bộ dạng của cô, có vẻ…anh cũng không còn cảm thấy đau khổ như vậy nữa.
Mà ngay khi Lệ Nghiêm bước ra ngoài liền bị phu nhân gọi đi.
Tạ Quế Anh cũng ở bên cạnh hỏi thăm tình hình của Cố Gia Huy.
Lệ Nghiêm chỉ có thể giải thích những bệnh của trước đây, Cố Gia Huy đều trải qua nhiều vết thương lớn nhỏ nên bây giờ tái phát bệnh cũ.
Anh ta đi ra cửa lớn nhà họ Cố, lên xe, Cố Yên đã ở trên xe đợi anh ta.
Xe khởi động, hai người đều không nói câu nào.
Bầu không khí trong xe trở nên kì lạ, cuối cùng anh ta mở miệng nói: “Sức khỏe của cậu ấy không phải rất tốt, ho ra máu, mặc dù đã cứu được nhưng vẫn chưa chắc chắn.”
“Đó là anh ấy đáng đời! Bội bạc, vứt bỏ vợ của mình. Lại tự nhiên ở cùng với Tạ Quế Anh kia, thậm chí còn mắng cả em. Anh nhìn xem, bây giờ đâu còn giống một người chồng và một người anh trai. Em thấy anh ấy đã bị mê hoặc đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa rồi. Cho anh ấy đau chết, cho anh ấy tỉnh táo lại!”
Cố Yên không tự nhiên nhìn ra cửa sổ, tức giận nói.