Chương 2795
Khi nghe thấy mấy chữ này, Hứa Minh Tâm càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cô mím môi hiểu rằng có nói thêm cũng vô ích.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm cây bút ký màu đen lên và lần lượt ký tên vào hợp đồng.
“Cố Gia Huy… Em cho phép anh gặp tai nạn, nếu anh thật sự có chuyện gì, em sẽ không nghĩ không thông mà đi theo anh. Em sẽ thay anh bảo vệ tập đoàn Cố Linh và nhà họ Cố.
Người thân của anh cũng chính là người thân của em, cho dù sức lực của em yếu ớt, nhưng chỉ cần em còn sống thì em sẽ không từ bỏ họ. “
“Cố Gia Huy, anh chưa bao giờ muốn em phải lo lắng mấy chuyện phức †ạp, anh hy vọng em có thể đơn giản yếu mềm mà trốn ở sau lưng anh.
Nhưng hiện tại, em hoàn toàn không thể giống với em trước đây nữa. Cho dù anh có không thích thì anh vẫn phải thừa nhận rằng em bây giờ trở thành thế này là do một tay anh tạo thành.”
“Vì vậy, anh nợ em, anh nợ em quá nhiều. Dù gặp nghịch cảnh thì anh cũng không được phép từ bỏ chính mình, bởi vì… em đang đợi anh. Em sẽ luôn ở đây đợi anh, nếu anh không đến thì em sẽ không đi, hiểu không? “
Cô nói từng từ từng chữ, những lời này tích tụ trong lồ ng ngực cô rất lâu, rất lâu rồi.
Cô có thể chấp nhận chuyện anh đã có thể đặt sự sống và cái chết của mình sang một bên.
Trước đây cô vẫn mong hai người có thể sống chết có nhau, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô mới nhận ra trách nhiệm của anh quá lớn.
Cô luôn nghĩ rằng Cố Gia Huy đang ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn và có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, nhưng bây giờ cô hiểu răng ngay cả anh cũng không thể tùy ý mà sống.
Vì anh cần phải có trách nhiệm với quá nhiều người.
Anh là người trọng tình trọng nghĩa và có tinh thần trách nhiệm, những người được anh bảo vệ đều rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, đôi cánh của anh đã che chở cho quá nhiều người, nhưng anh lại quên mất chính mình.
Tất cả mọi người đều được đặt ở phía trước, anh lo liệu cho họ từ đầu đến cuối nhưng chưa chắc đã nhớ đến bản thân mình.
Cố Gia Huy như vậy thực sự khiến người khác quá đau lòng.
Anh giống như núi Thái Sơn vậy, cho người ta cảm giác cao ngất, nhưng cô biết trong lòng anh cũng có phần mềm yếu chỉ cần vừa đâm vào là sẽ thấy đau.
Khi Cố Gia Huy nghe thấy những lời này, anh rơi vào im lặng thật lâu.
Hứa Minh Tâm nói đúng, cho dù anh không thích, nhưng anh phải thừa nhận rằng Hứa Minh Tâm của hiện tại là do chính anh tạo ra.
Ngay từ đầu rõ ràng anh có thể buông tay vì anh biết cô muốn có một cuộc sống như thế nào.
Nhưng anh lại không nỡ, không muốn buông tay và ép buộc cô bước vào cuộc sống của anh, dùng những hành động thiết thực để dạy cô rằng thế giới này thật nham hiểm cùng với những âm mưu của những người giàu có.
Lế ra cuộc sống này cô có thể sống hạnh phúc theo ý mình, và cô sẽ không báo giờ phải sợ hãi như bây giờ.
Chỉ là khi hối hận thì đã quá muộn.
Anh cũng không muốn hối hận, đã trải qua ba năm có cô bên mình thì dù anh chết đi cũng sẽ không hối tiếc.
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt cô vào lòng như muốn khắc cô vào sâu †rong xương tủy.
“Cố Gia Huy… anh hứa với em đi, hứa rằng anh nhất định không được từ bỏ bản thân, từ bỏ em.”
Cô vòng lấy cổ anh và vùi đầu vào vai anh.
Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vân không thể ngừng rơi thấm ướt quần áo của người đàn ông bên cạnh.