Chương 2805
Bà ta thậm chí còn túm lấy cổ áo của Tần Nhâm Thành, không ngừng lắc lư.
“Em gái à! Ông ta đã mất rồi, em hãy bình tĩnh lại một chút đi!”
“Mất rồi sao? Em có cho phép ông ta đi hay chưa? Chưa có sự cho phép của em, sao ông ta có thể một mình mà đi như vậy được? Tần Nhâm Thành, ông là cái đồ khốn kiếp, ông khốn nạn lắm, ông đã nói là sẽ bù đắp lại hai mươi năm cho tôi mà, ông đã hứa là phải ở chung với tôi mà, ông đã hứa rồi mà…Ông đã hứa rất nhiều ..
“Ông chính là một kẻ lừa đảo, nếu như ông thật sự muốn chết, vì sao còn đến đây trêu chọc tôi, vì sao ông không chết xa một chút, vì sao chứ… Tại sao khoảng thời gian bên nhau lại ngắn ngủi như vậy, vì sao chứ…”
Tiếng gầm của Quý Thiên Kim như đau đớn đến tận tâm can, truyền khắp phòng khách, đau đớn đến tột cùng như thế, từng tiếng từng tiếng hét lên.
Những người còn lại đều im lặng, nội tâm dâng lên một loại cảm xúc bỉ thương.
Quý Mặc Nhiên ôm chặt bà ta vào trong lòng ngực, cảm thấy bà ta đã thật sự là quá đau khổ rồi, là do người làm anh trai như bọn họ quá vô dụng!
“Thiên Kim, đời người vô thường.”
Quý Thiên Kim nghe được bốn chữ này, nước mắt rơi như mưa.
Bà ta chỉ mới được sống một cuộc sống hạnh phúc vậy mà ông trời cứ như vậy mà tra tấn bà ta.
Vậy còn không bằng sau hai mươi năm, bản thân bà ta không nên gặp Tần Nhâm Thành, cứ như vậy già mà chết đi thì không có gì tiếc nuối.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, giống như là sa vào trong mật ngọt, ngọt ngào rót vào đến tận tâm can, nhưng lại hung hăng bong tróc ra từ trong cơ thể.
Lúc tróc ra thì đau đến tâm can tê liệt, đau đớn thấu tim gan.
Tất cả mọi người đều trâm mặc yên lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Quý Thiên Kim.
Giọng nói của bà ta cũng càng ngày càng nhỏ đi, không ai đi đến để an ủi, bởi vì không ai biết bây giờ cần phải nói những qì.
ˆ Cuối cùng, cổ họng Quý Thiên Kim khàn khàn, ánh mắt sưng đỏ, mới chậm rãi ngừng lại.
Bà ta thất thần nhìn thi thể của Tần Nhâm Thành, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông ấy chết vào lúc nào?”
Bác sĩ sửng sốt một chút, không ngờ tới Quý Thiên Kim đã khóc đến nông nổi này rồi, mà vẫn còn có thể lạnh lùng hỏi mình vấn đề này.
Ông ta lấy lại tinh thần và nói: “Vào khoảng hai giờ ba mươi chiều nay, thời gian chết cho đến bây giờ không quá bốn giờ đồng hồ.”
Khoảng hai giờ rưỡi…
Trái tim của bà ta đột ngột đau nhói cũng là ngay lúc này, thì ra… Đó là thời khắc để báo hiệu cho bà ta.
Ông trời sợ mình không chịu nổi nỗi đau quá đột ngột này, cho nên mới để cho bà ta diễn tập trước một chút, khi người quan trọng nhất rời xa mình thì trái tim sẽ có loại cảm giác như thế nào?
Khóe miệng bà ta nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo tự giêu, cười cho sự tàn nhãn của ông trời, cười cho sự không có lương tâm của Tần Nhâm Thành.
“Vết thương trí mạng.”
“Điều này…”
Bác sĩ do dự, vết thương gây chết người thật sự là quá rõ ràng rồi, còn cân ông ta phải nói gì sao?
“Trả lời tôi đi!”
Quý Thiên Kim lạnh lùng nhìn qua, trong ánh mắt đỏ bừng tràn ngập lệ khí.
“ Loại súng Berleta 92F của Ý, là súng ngắn quân sự, có độ chính xác rất cao. Người chết lần lượt bị bắn hai phát, phát súng đầu tiên là làm mất khả năng đi lại, bị thương động mạch đùi, phát súng thứ hai… Trực tiếp nổ vào đầu, một phát bắn chết.”
“Còn đầu mối tại hiện trường thì sao?”