Chương 2837
Tôi tưởng tương lai sẽ có thời gian tìm hiểu, nhưng không ngờ ông trời lại dạy tôi một điều, thời gian không chờ người.”
“Tôi còn nhỏ, nên sợ hãi e dè, lo trước lo sau, không dám nói ra cảm xúc của mình. Chính sự chần chừ đó khiến tôi rất hối hận, giờ tôi không thể tự mình nói với anh ấy rằng tôi bằng lòng ở bên anh ấy. Bây giờ nói thêm cũng vô ích.
Tôi chỉ mong anh ấy sẽ sống tốt. Tôi sẵn sàng đợi anh ấy 5 năm. Tôi cũng sẽ đối xử tốt với bản thân, Anh Huy anh yên tâm đi. Hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc. hỗn loạn trong mắt Hắc Ảnh.
Ngay từ khi sinh ra, anh ta đã được định sẵn là cái bóng của người khác, ẩn mình trong bóng tối, không có cuộc sống của riêng mình.
Sở thích của Cố Gia Huy là sở thích của anh ta.
Cuộc sống hàng ngày của Cố Gia Huy là cuộc sống hàng ngày của anh 1a.
Anh ta là một con rối được sao chép và dán lại, lặp lại cuộc sống của Cố Gia Huy.
Học theo tất cả của Cố Gia Huy, vì khuôn mặt này của anh ta hoàn toàn giống với khuôn mặt của Cố Gia Huy.
Chim cưu chiếm tổ của chim khách, anh ta chính là con chim cưu đó.
Anh ta là một quân cờ, và người đã biến anh ta thành một quân cờ, cũng là Cố Gia Huy.
Anh ta đã quen với việc giả dạng làm bất cứ ai, hòa nhập vào cuộc sống của họ mà không để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.
Đây là nghề nghiệp và bản chất của anh ấy, và bây giờ nó đã phát triển thành bản năng.
Anh ta có thể hóa thân thành bất kỳ người nào, duy nhất có một điều phải ghi nhớ, không được có tình cảm.
Anh ta đã chơi đùa với tình cảm của nhiều người, gặp dịp thì chơi, triền miên trên giường, nhưng tất cả chỉ là giải quyết về mặt sinh lý không hề có một chút tình cảm nào.
Anh ta không cảm thấy có lỗi hay mắc nợ, đó đều là ngươi tình ta nguyện.
Nhưng những lời nói của Châu Vũ khiến trái tim anh ta cảm thấy khó chịu.
. Nó như một tấm lưới to vô hình, trùm lên trái tim, siết chặt, thậm chí rỉ máu. Cô có thể nhìn thấu trái tim anh ta và biết rằng trái tim anh đầy dãy vết thương và lỗ hổng.
Đôi mắt của cô ấy trong sáng hơn bất kỳ cô gái nào anh từng gặp, và trong đôi mắt ấy dường như giấu cả một biển sao trời.
Cô ấy đơn thuần và xinh đẹp, nhiệt tình và mỹ lệ.
Khiến anh ta lần đầu tiên trong đời, tràn đầy mặc cảm tội lỗi.
Anh ta vậy mà chỉ mất chưa đầy một tháng đã đổi lấy được năm năm thanh xuân của cô.
Cho dù cô muốn trả lại, cũng không thể trả cho thứ phế vật nằm trên giường kia, mà phải trả cho chính anh ta!
Ý nghĩ này giống như nấm sau cơn mưa, điên cuồng mọc lên, không thể kìm hãm được nó len lỏi trong tâm trí anh ta.
Anh ta siết chặt nắm tay, mạnh mẽ chịu đựng nhói đau trong lòng.
“Nếu đã như vậy, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em và tôi sẽ chuyển lời lại cho Minh Tâm”
“Cảm ơn Anh Huy.”
“Năm năm, quá dài…”
Hắc Ảnh thấp giọng yếu ớt nói.
Châu Vũ không nghe rõ, khó hiểu nhìn anh ta, muốn hỏi, nhưng anh ta lại bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Khi bọn họ khởi hành quay về Hăc Ảnh ngồi ở phía sau, ghế trước và sau đều nâng vách ngăn lên, cản trở tâm nhìn của Khương Tuấn.