Chương 899: Ta, không hối hận !
Gió từ Sơn Hải thổi tới !
Thổi qua thời không, thổi qua giới vực, từ nhân gian tới thần vực, từ vọng cổ tới bắc tiên, đáp xuống phía trên vòng xoáy, bên dưới tam thần.
Lôi đình chi âm, truyền khắp thần vực, như có một cỗ lực lượng vô hình cắt qua, thừa nhận hàng vạn năm nhân quả, tìm lời hứa trong thời gian, dẫn ra phong mang kinh thiên, xé rách ra hư không nơi đây.
Theo đó, một đường vết rách khổng lồ, xuất hiện trong mắt của tam thần.
Vết rách đó ngang dọc vô tận, ngang ở bên trên vòng xoáy, từ xa nhìn như con mắt mở ra, cho người ta một loại cảm giác rộng lớn mênh mông.
Gió, từ trong vết rách, gào thét mà ra, như hoa nở cuốn ra bát phương, cũng rơi vào trong ánh mắt lãnh đạm của tam thần.
Bọn họ chú thị Sơn Hải chọn lựa, lúc này . . . . . đã có đáp án.
Trong vết rách, chính là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc Sơn Hải Đại Vực, vị trí ở trung tâm là Cửu Lê chi địa .
Toàn bộ Cửu Lê chi địa , ở lúc này này hoàn toàn tan nát, triệt để lõm xuống bên dưới, Thần mêếu con nhện bị phong ấn hiển lộ dưới lòng đất.
Chỉ là thần mêếu chi huy đã phủ bụi, thần linh con nhện bên trong cũng kịch liệt run rẩy, mắt thường có thể thấy khô héo đi.
Khô héo không chỉ là huyết nhục, còn có nhân quả của nó, liền cả thời gian của nó cũng bao gồm bên trong, đang không một tiếng động điêu linh.
Tất cả tất cả, đều bị một cánh tay ở trước mặt, dần dần lấy đi.
Đó là một cái cánh tay xương khô đen, chủ nhân tay này thân mặc trường bạo màu đen, toàn thân trên dưới y bạo phấp phới, che đi phần mặt, nhưng không che được tang thương cổ lão trên thân hắn.
Hắn đứng phía trước thần linh nhện, cánh tay khô héo dần mọc lại huyết nhục, ngược lại thần linh nhện, ngày càng teo đi.
Nó hiển nhiên còn muốn giãy dụa, nhưng số mệnh đã định, tất cả đều là uổng công.
Cho tới phút cuối, khi hóa thành làn khói tan biến giữa thiên địa, cánh tay kia như từ tử vong chuyển hoán, từ trong tuế nguyệt trở về, có được huyết sắc, biến thành sung mãn.
Mà gió cũng tại khắc này cuốn lên áo choàng của hắn, lộ ra mái tóc màu xám cùng một gương mặt cổ lão.
Dù tuế nguyệt trôi qua, khiến hắn hóa thành hình dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Nhưng theo hắn hấp thu tất cả của thần linh nhện, từ đó trên mặt dần dần xuất hiện huyết nhục, từ trong những nếp nhăn ngang dọc, lờ mờ còn có thể thấy được phong thái giống với bức cổ lão điêu tượng sừng sững tại Viêm Nguyệt Huyền Thiên Tộc.
Đó là ở hàng vạn năm trước, nhất thống viêm nguyệt huyền thiên tộc, được vạn thế tôn thờ... Đại Ti Quyền !
Hắn ngẩng đầu, nhìn về đại địa , như đang ngóng nhìn lịch sử của tộc quần trên mảnh thổ địa này.
Hắn nhìn tới quật khởi của Viêm Nguyệt, nhìn tới cùng vạn tộc tranh đấu, nhìn tới cùng nhân tộc vô số giao chiến, nhìn tới bảo hộ của tam thần, gàng nhìn tới địa vị cường tộc hiện nay của Viêm Nguyệt ở Vọng Cổ.
Theo ánh mắt quét qua, cảm nhận lịch sử, ngưng tụ cổ kim, khí tức của hắn cũng bàng bạc lên, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đậm, cuối cùng lan tràn toàn bộ Sơn Hải, lay động Viêm Nguyệt bản thổ, khiến cho thiên địa biến sắc, gió lớn cuốn mây.
Tất cả Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tu sĩ, ở giây phút này không kẻ nào không có huyết mạch cộng hưởng, nhất là ba vị Ti Quyền, gàng từng cái từ trong đại trướng bồng đi ra, thần sắc chấn động, từ xa ngóng nhìn Sơn Hải, cảm nhận vị tiên tổ đi ra từ lịch sử kia.
Đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc mà nói, vị đại ti quyền từng nhất thống tộc quần này, địa vị của hắn trong lòng tất cả tộc nhân cùng với thần linh không khác biệt.
N mỉa mai n mỉa mai quỳ bái.
Ở dưới toàn tộc quỳ bái, vị đại ti quyền trở về này, ánh mắt hắn di chuyển, rơi về phía bầu trời.
Theo sau đó, hắn nhấc chân bước về phía màn trời, đi vào vết rách bị hắn mở ra.
Hắn hấp thu từ trên người thân linh nhện, không chỉ là huyết nhục cùng thời gian, còn gồm cả ... . Thần vực quyền hạn.
Quyền hạn này, theo bước chân của hắn, lúc này di chuyển tới trong số mệnh của hắn, gia trì mệnh cách của hắn, hoàn thiện khuyết thiếu của hắn, cũng đem đốm lửa đã dập tắt hàng vạn năm lần nữa thức tỉnh.
Liền như thế, hắn từng bước đi tới, vị cách cũng tốt, sinh mệnh tầng thứ cũng được, đều đang thăng hoa, cho tới từ trong vết rách vắt ngang vòng xoáy ở thần vực, từ trong ánh mắt của tam thần, đi vào trong thần vực.
Nhìn về phía tam thần, truyền ra khàn khàn chi âm.
" Đã đợi lâu rồi."
Tiếng này, như thiên lôi, tán ra thần vực, cũng rơi vào trong vòng xoáy, rơi vào lòng Hứa Thanh.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn nhận ra thân phận của đối phương, cũng cảm thụ được bi thương tàn lưu trong tuế nguyệt bên trong vu tàng.
Màn phản bội đó, hắn thấy rõ trong ký ức của Cửu Lê...
Mà hiện nay, nhân quả của phản bội, giống như càng thêm rõ ràng.
Bên ngoài vòng xoáy, đối mặt với Đại Ti Quyền đi tới, Nhật Nguyệt như thường, Tinh Thần nhìn vòng xoáy một cái, nhàn nhạt mở miệng.
" Thế thì, bắt đầu thôi."
Đại Ti Quyền nghe tiếng, ánh mắt rơi vào mảnh thần vực này.
" Ta năm đó có một cái vấn đề, hôm nay muốn hỏi."
" Theo lời ba vị nói, mảnh thần vực này, từng là quê hương của các người, như vậy thần tính sinh vật bị ô nhiễm ở nơi đây, đều đã từng là con dân của các người, các người ... . . . đành lòng sao ?"
" Bắc Đế đã ngã xuống, nhân quả đã giải rồi, hắn là chúng ta, nhưng chúng ta không phải hắn."
Người trả lời câu này là Nguyệt Thần.
Đại Ti Quyền không nói gì nữa.
Mà tiếng của Nhật Thần cũng ở lúc này mang theo mênh mông chi uuy, từ thần vực xuyên thấu hư vô, cùng càn khôn vang vọng.
" Ti cổ bất không, hữu mênh thượng hoang, trầm thụy nhi kim, nguyên tán thời quang." ( câu này chịu không dịch được )
"Tinh hoàn hữu hoạch, diệc vi kì tử, vạn giới hữu cảm, diệc xưng ngô phụ." ( Vòng sao có thu hoạch, tất cả là con của nó, vạn giới có cảm, tất cả gọi là ngô phụ. )
"Kim nguyên bắc giới chi tử Nhật, Nguyệt, Tinh, ngũ tế ti cổ, dĩ tự phụ thần !" (Hôm nay nguyên là con của Bắc Giới – Nhật, Nguyệt, Tinh, Ngũ tế Ti Cổ, Hiến tế cho Phụ Thần ! )
Nhật Thần thanh âm thăng trầm, oanh mênh thần vực, mỗi một chữ, đều dẫn tới thần vực run rẩy, liền lại với nhau, khiến cho Vọng Cổ kịch biến.
Phía sau nó một luân đại nhật ( vầng mặt trời lớn ), thăng thiên mà lên.
Nguyệt Thần bên người nhắm mắt, hạo nguyệt ánh không, gàng có Tinh Thần mở mắt, lấy vô tận tinh thần thay thế trời của thần vực này !
Tam thần, thế mà muốn đi hiến tế cho Tàn Diện !
Một khắc này, không còn là nổi gió mà là phong bạo . . . . đi tới rồi !
Trong vòng xoáy ở bên dưới, đế thi ngóng nhìn tất cả những điều này cũng chấn động lên, đội trưởng ở bên trong cười điên cuồng.
Mà Hứa Thanh, cũng triệt để hiểu ra tất cả.
Mục đích của tam thần, hoàn toàn hiển lộ !
Bọn hắn muốn hiến tế cho thần linh tàn diện, đổi lấy tàn diện mở mắt, nhìn về chỗ của thần vực này !
Tàn diện nhìn 1 lần, có thể từ không xuất hiện cấm khu, nếu nhìn về cấm khu, cấm khu sẽ hóa thành cấm địa, nếu nhìn về cấm địa, thì cấm địa sẽ thành thần vực !
Mà nếu là ... . Nhìn về thần vực nha !
Vấn đề này, khi đó ở trên Hồng Nguyệt Hứa Thanh đã có được đáp án rồi !
Đó chính là, Thần vực thăng cấp, trở thành thần giới !
Một khi như vậy, với tư cách là thần vực chi chủ, cũng tất nhiên sẽ ở trong quá trình này, theo thần vực thăng cấp mà đồng dạng thăng cấp ! !
Kết hợp với lời nói lúc trước của đội trưởng, Hứa Thanh đã hiểu ra con đường của tam thần.
Bọn họ, là muốn mượn thân phận thần vực chi chủ này, ở lúc thần vực thăng cấp, một bước vượt qua cả cảnh giới kiếp hỏa, trực tiếp đạt đến Vô Giả cái này cảnh giới.
Bằng cách này, liền không xuất hiện hạo kiếp giống như Xích Mẫu và Thần Linh Nhện, mà mệnh sẽ cách viên mãn đồng thời thời, con đường thông hướng thần đài cũng được trực tiếp đả thông !
Ngày sau chỉ cần tích lũy đầy đủ, Thần Đài có hy vọng !
Đây là cơ duyên to lớn kinh người, nhưng cũng là hung hiểm cực hạn khủng bố.
Trước đây Xích Mẫu cũng đều thất bại.
Nhưng Tam thần cùng Xích Mẫu, có nhiều bất đồng.
Xích Mẫu lần đó, là bị động đối mặt mà tam thần lần này, là chủ động chiêu dẫn.
Một cái không có chuẩn bị, một cái đã lên kế hoạch hàng vạn năm.
"Thủ bút như vậy !"
Hứa Thanh động dung, Xích Mẫu lần đó, hắn vì tu vi quá yếu, vô pháp tranh giành tới bước này, mà bây giờ ... không giống nhau rồi !
Cùng lúc này, kịch biến ở ngoại giới vẫn đang tiến hành.
Tiếngtới từ Nhật Thần, oanh mênh thần vực.
"Đệ nhất tế, hiến thất vực c hồng sinh !"
Nhật Thần chi âm kinh thế, rơi vào Vọng Cổ, rơi vào bảy cái bị Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đặc biệt tuyển ra sau khi chinh phục, hơn nữa đã âm thầm trù bị nhiều năm, liên đợi hôm nay giờ này ở trong đại vực.
Bảy cái đại vực này, mỗi một cái đều phạm vi bao la.
Mà lúc này, ở trong bảy vực, đều có khí tức nhiều vị tôn vương Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc dâng lên ngập trời, cải biến phong vân, cải biến mệnh quả.
Phóng mắt đi nhìn, trong bảy vực, Viêm Nguyệt đại trận đen kịt một mảnh, tộc kỳ triển khai, như có thể già thiên tế nhật.
Trước mặt bọn hắn là đếm không hết được tù binh.
Đặc thù của bảy cái vực này, cũng ở trên thân những tù binh này thể hiện ra, mỗi một vực, thế mà đều là nhất thống chi tộc.
Ngoại trừ bản vực chủ tộc ra, không có tộc khác !
Giờ khắc này, những tù binh này quỳ tại nơi đó, trong mắt lộ ra tuyệt vọng, cho tới giây tiếp theo, giữa lúc tiếng của Nhật Thần khuếch tán, trong bảy vực truyền ra vâng dạ của từng cái tôn vương.
" Huyết tết mở ra, trảm !"
Dưới một tiếng lệnh, bảy vực giết chóc, đồng thời bạo phát !
Cùng lúc, số lượng tử vong trong nháy mắt này, không nói vô tiền khoáng hậu, nhưng cũng là hàng vạn năm rồi chưa có.
Máu chảy thàng sông, vong hồn đầy trời.
Có kẻ ý đồ chạy trốn, có kẻ ý đồ làm trái, nhưng xông không ra được phong ấn, phá không nổi mệnh quả đã định này.
Mà bảy tộc của bảy vực này, bọn họ một chỗ khác đặc thù, cũng theo trảm sát hiển lộ ra.
Máu của bọn họ, là bảy loại màu sắc !
Đỏ Cam Vàng Lục Xanh Lam Tím !
Một vực một màu.
Mà vực máu màu đỏ, tộc chết đi, không phải nhân tộc.
Nhưng có thể tưởng tượng, bằng vào sự bá đạo của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đại vực do nhân tộc làm chủ không có khả năng không phải mục tiêu ban đầu của bọn họ, ngược động về trận chiến trước, Hắc Thiên tộc khi đó động binh mà tới, giống như đã cho ra đáp án.
Nếu trận chiến đó bại rồi, nếu như không có thự quang chi dương, nếu ép không ra Chấp Kiếm Đại Đế một kiếm cuối cùng đó ...
Nhưng lịch sử không có nếu như, có chỉ là kết quả.
Lúc này thất vực thất huyết thất tộc, toàn bộ diệt vong, thi cốt chất đống, máu tươi thành biển, vong hồn lan tràn như quỷ giới, tất cả là để ... . . hiến tế !
Bên trên Vọng Cổ, Tồn Tại thao nhất, cái Tàn Diện khổng lồ chấn áp toàn bộ tu sĩ toàn bộ tộc quần toàn bộ sinh mệnh thậm chí tàn bộ thần linh, mê mắt của nó, rất nhỏ động đậy.
Tiếp theo, âm thanh tới từ thần vực, lại lần nữa vang vọng.
" Đệ Nhị Tế, hiến vạn đời chiến hồn !"
Âm thanh này, không phải Nhật Thần, mà là ... . . Đại Ti Quyền.
Bởi vì lần hiến tế này, là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hàng vạn năm tới nay, anh linh tử vong chi hồn, là một lần Viêm Nguyệt Huyền Thiên tự hiến !
Chỉ có như thế, mới gọi là thành tâm.
Chỉ có như vậy, mới gọi là hiến tế !
Cho nên, chân chính có tư cách cảm động cổ kim, nói ra hiến tế chiến hồn, không thể là tam thần.
Chỉ có thể là đã từng ở trong Huyền Thiên Đại Vu tộc, đệ nhất vị nhất thống Đại Ti Quyền, mới thuận ứng nhân quả.
Nếu hắn đã chết, thì sẽ là thế hệ tam đại ti quyền hiện nay.
Trong khoảng khắc, sở thuộc tam đại ti quyền Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, toàn bộ tộc quần từ đường, toàn bộ anh linh điện, đồng loạt oanh mênh, hàng vạn năm tích lũy vô số chiến hồn bên trong, thăng không mà lên, từ thành tế phẩm !
Viêm Nguyệt toàn tộc, không kẻ nào không trầm mặc, từ thường tầng như ti quyền cho tới hạ tầng lê dân, trong lòng có bi thương, không khống chế được dâng lên.
Nhưng, đây là Mệnh !
Là mệnh của bọn họ, cũng là mệnh của vị Đại Ti Quyền trở về từ lịch sử kia.
Năm đó hắn lựa chọn phản bội, dù có tồn tại lời hứa thành thần nhưng cũng là có nguyên nhân cân nhắc vì để tộc quần kéo dài.
Hắn biết, vị Cửu Lê truyền thừa tổ vu chi vị kia, không thể đem thần linh nhện trảm sát, mà hắn cũng không muốn quyết định Huyền Thiên Đại Vu tộc chỉ là một cái Tổ Vu Đại trận.
" Cửu Lê lựa chọn, chỉ có thể thủ hộ tộc quần nhất thời."
" Mà ta lựa chọn, là tương lai có thể cho tộc quần tồn tại đời đời !"
" Lịch sử không có nếu như, chỉ có kết quả." ( nguyên văn lịch sử không có nếu như, chỉ có kết quả ở đây có chơi chữ hai chữ cuối đồng âm "Nếu như nếu như - kết quả kết quả" )
" Cho nên, ta không hối hận !"