Câu “tốt cho cô” được thốt ra từ miệng Châu Dị khiến Quan Luy chợt đỏ mắt. Bàn tay cô đang đặt trên thành ghế anh ngồi chợt siết lại.
Quan Luy với Châu Dị có thể xem là thanh mai trúc mã thật sự.
Khi Châu Dị vẫn chưa về lại nhà họ Châu, hai người cùng lớn lên trong một đại viện.
Về sau, Châu Dị về lại nhà họ Châu, lớn lên rồi được đưa vào vị trí CEO của Châu Thị Media, để được gần gũi Châu Dị hơn mà cô trở thành nghệ sĩ dưới trướng của Châu Thị Media.
Mọi người nhất thời chìm trong bầu không khí ngượng ngùng. Khương Nghênh ngồi ở vị trí gần Châu Dị nên cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
Cô vốn muốn đứng dậy thanh toán, nhưng nếu lúc này mà cô đứng lên, sẽ càng khiến bầu không khí thêm ngại ngùng.
Người đầu tiên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này là quản lý của Quan Luy. Cô bước lên khuyên Quan Luy, giúp cô đỡ ngượng, nói là người ở gian bên cạnh đang chờ cô.
Quan Luy bặm chặt môi, nhìn Châu Dị rồi ừ. Cô được quản lý của mình kéo ra khỏi căn phòng riêng.
Sau khi Quan Luy rời đi, người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm là Khương Nghênh. Cô bèn đứng lên tìm lý do ra tiếp tân thanh toán.
Khương Nghênh bước ra khỏi phòng, thầy Lý nhìn Châu Dị:
“Chuyện gì đây? Cậu thế này là muốn vạch rõ giới tuyến với Quan Luy?”
Đếu thuốc kẹp trong tay Châu Dị vẫn đang cháy, anh không hút nữa bèn dụi đầu thuốc vào gạt tàn.“Tôi hi vọng cô ấy nhận rõ hiện thực.”
Thầy Lý:
“Nói thật, tôi cứ nghĩ người cậu thích là Quan Luy.”
Châu Dị nhíu nhíu mày, bật cười.“Ông Lý này, ông đã từng ấy tuổi rồi mà còn nghiên cứu chuyện người trẻ yêu đương à?”
Thầy Lý cười nhẹ rồi lắc đầu.
“Để tôi xem cậu còn giả vờ đến bao lâu.”
Thầy Lý nói xong, sáp lại gần Châu Dị.“Tiểu Khương biết cậu thích cô ấy không?”
Châu Dị cười nơi đáy mắt, trầm giọng nói:
“Ai nói tôi thích cô ấy?”
Thầy Lý nghe nói vậy, nhất thời nhìn Châu Dị chăm chú, muốn tìm thử manh mối trong đôi mắt anh. Nhưng con người Châu Dị che giấu cực tốt, không hề có một điều gì lạ lùng cả.
Mặt khác, Quan Luy ra khỏi phòng riêng thì không về ngay phòng riêng của đoàn phim, mà cô bị quản lý kéo đến một phòng khác, khóa trái cửa lại.
“Rốt cuộc cô với Sếp Châu là thế nào? Không phải trước kia Sếp Châu rất tốt với cô sao?”
Quan Luy đỏ mắt không nói gì, cắn chặt môi.
Quản lý không biết quan hệ giữa Châu Dị và Khương Nghênh, nhìn dáng vẻ Quan Luy cứ nghĩ là hai người cãi nhau, bèn dịu dọng lại an ủi cô.“Đàn ông mà, đều thích thể diện. Đặc biệt là đàn ông như Sếp Châu. Tôi đã nói với cô từ sớm rồi, bình thường đừng có cứ mỗi chút là tạo scandal. Làm nhiều thì đàn ông sẽ phiền.”
Quản lý vừa dứt lời, đưa tay kéo cánh tay Quan Luy, hạ giọng hỏi:
“Có phải là bên cạnh Sếp Châu có phụ nữ khác không?”
Khương Nghênh có được xem là người phụ nữ khác bên cạnh Châu Dị không?
Hình như không phải.
Bởi vì từ sau khi cô gặp lại Châu Dị, thì Khương Nghênh luôn bên cạnh anh.
Thấy Quan Luy không trả lời, người quản lý xem như không có, bèn yên tâm thở phào.“Chỉ cần không có người khác thì không sợ. Hai người có tình thanh mai trúc mã, và mấy năm gần đây, mấy cô xung quanh Sếp Châu có cô nào được anh ta cho mượn thế không? Người có thể mượn thế của anh ta chỉ có mỗi mình cô còn gì?”
Trái tim như sắp vắt ra nước chanh của Quan Luy dần dần dịu lại sau lời khuyên của quản lý. Nghĩ đến những gì Châu Dị đã nói với cô trong phòng riêng, thì đôi môi chợt mỉm cười.
“Có khi là anh ấy sợ tôi tổn thương.”
Dù sao thì Châu Dị với Khương Nghênh cũng đã kết hôn rồi.
Cô ồn ào bày tỏ tình cảm của mình với anh như vậy, nhỡ hôm nào tin Châu Dị và Khương Nghênh đã kết hôn với nhau được phơi bày, vậy thì cô chính là người thứ ba chen vào hôn nhân của họ.
Nếu may mắn thì bị chửi rủa vài câu.
Nếu xui xẻo, thì rất có khả năng cô sẽ bị đóng băng.
Dù Châu Dị có bảo vệ cô thế nào thì khán giả cũng không cho phép cát rơi vào mắt, cô sẽ không còn sống được trong ngành này.
Con người là vậy, khi thích một người thì thích nhất là lừa mình dối người.
Rõ ràng là đối phương đã chỉ ra rất nhiều điều rằng là người ta không yêu bạn.
Nhưng bạn thà vòng vo lung tung để lý giải rằng anh ta đang yêu bạn để an ủi bản thân, thực ra trong tim anh ta có bạn.
Khi Quan Luy cùng quản lý ra khỏi phòng riêng, thì gặp ngay Khương Nghênh đang đi thanh toán quay về.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Nghênh hơi mỉm cười, xem như là chào hỏi.
Quan Luy chẳng buồn niềm nở với Khương Nghênh, liếc xéo cô một cái rồi vào phòng mình.
Quản lý của Quan Luy đứng bên cạnh, nở nụ cười chào Khương Nghênh.“Trưởng phòng Khương, tôi xin lỗi nhé. Quan Luy tính như vậy, giờ cô ấy vẫn còn đang giận chứ không phải nhắm vào cô đâu.”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Quản lý bước nhanh đuổi theo Quan Luy, hạ giọng nói với cô:
“Sau này gặp Khương Nghênh thì khách sáo một chút. Đừng thấy người ta chỉ là một người xử lý khủng hoảng chứ trong tay tài nguyên nhiều lắm đó. Lần này chỉ là đổi cô để xử lý khủng hoảng, chứ còn lần sau thì…”
Quản lý còn nói gì thêm sau đó nữa, Khương Nghênh không nghe rõ, nhưng lòng rất bình thản.
Quan Luy nhằm vào cô chẳng phải mới một hai ngày, mắng cô cũng chẳng phải mới một hai ngày.
Nhắm vào cô như vậy chẳng phải chỉ mới sau khi cô kết hôn với Châu Dị, mà Quan Luy đã không vừa mắt cô từ trước đó rồi.
Có khi đây gọi là không hợp nhãn?
Khương Nghênh bước vào phòng riêng lại, Châu Dị và thầy Lý đã đứng nói chuyện phiếm.
Thấy Khương Nghênh, Châu Dị và thầy Lý đều nhìn sang cô.
Châu Dị: “Thanh toán xong rồi?”
Khương Nghênh đáp thật: “Vâng.”
Châu Dị xoay đầu sang cười với thầy Lý:
“Đưa ông về khách sạn nhé?”
Thầy Lý ưỡn người con giãn.“Không về, tôi hẹn với bạn rồi.”
Châu Dị nghe vậy bèn bật cười chọc ghẹo:
“Ông còn có bạn nữa à?”
Thầy Lý trừng mắt nhìn anh.“Tào Tháo còn có hai ba người bạn thân nữa đó. Sao tôi không có bạn được?”
Châu Dị cúi đầu cười, rút ra một điếu thuốc đưa cho thầy Lý.
“Ông bớt bớt nóng lại đi, thảo nào đến tuổi này rồi mà chẳng có lấy một cô gái bên cạnh.”
Thầy Lý:“Tôi đây gọi là giữ mình trong sạch. Chứ không giống ai đó, lợi dụng chức vụ rồi xung quanh bao nhiêu ong bướm.”
Thầy Lý nói xong, không quên kéo bè kết phái, quay đầu hỏi Khương Nghênh.
“Tiểu Khương, cô nói xem tôi nói đúng không? Nếu đổi lại là cô, cô có muốn lấy một người biết giữ mình không? Hay là cô muốn lấy một người phóng đãng như Châu Dị?”
Khương Nghênh cười nhẹ.
“Đương nhiên phải là người như thầy Lý rồi. Chẳng có cô gái nào bằng lòng lấy một người đa tình, lăng nhăng.
Tuy những gì Khương Nghênh nói không chỉ rõ là không muốn lấy người như Châu Dị, nhưng “người đa tình, lăng nhăng” rõ ràng là để chỉ Châu Dị.
Châu Dị nghe nói, hơi nhíu mày nhìn cô. Rút điếu thuốc đã đưa cho thầy Lý kẹ p vào miệng mình.“Kéo bè bắt nạt tôi nhỉ?”
Thầy Lý cười như lão cáo già.
“Thế nào gọi là kéo bè bắt nạt cậu? Tôi với Tiểu Khương mới gặp nhau lần thứ hai, chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm.”
Thầy Lý với Châu Dị là bạn vong niên, rất tiếng tăm trong giới. Nhưng rất ít ai biết tuy ông lớn tuổi như vậy, nhưng lắm mồm lắm miệng.
Ví dụ như bây giờ, thầy Lý nhìn Khương Nghênh một lúc rồi quay sang nhìn Châu Dị.“Tiểu Khương được đấy. Để rồi tôi giới thiệu cho bạn trai cho cô ấy.”
Nói xong, thầy Lý lại thêm một câu.
“Dù sao tôi cũng vừa mới hỏi cậu, cậu nói cậu không thích cô ấy.”