Giọng điệu Châu Dị đầy chất phong lưu thoải mái.
Khương Nghênh vẻ mặt bình thản, trả lời.
“Sáng anh muốn ăn gì? Em mang về cho anh.”
Châu Dị nghe nói vậy khựng lại, giọng nói trầm ấm: “Hả?”
Khương Nghênh:“Nước đậu nành được không?”
Châu Dị vui vẻ lập tức:
“Em muốn uống nước đậu nành?”
Khương Nghênh chẳng nghĩ thêm gì khác, trả lời: “Ừ.”
Châu Dị cười thầm, trêu ghẹo: “Em thích cỡ nào? Hử?”
Gần mực thì đen, có lẽ dạo này thường lăn lộn với Châu Dị, nên dường như Khương Nghênh hiểu ngay lập tức những từ ngữ mang tính ám thị của anh.
Khương Nghênh đang mở loa ngoài, để tránh việc livestream tại hiện trường, nên cô chấm dứt đề tài.
“Giờ em đang có việc, cúp máy đây.”
Châu Dị lại càng tợn đến chẳng có giới hạn.“Không nói thêm một chút?”
Khương Nghênh nghe vậy, không chừa cho anh cơ hội phát huy, cúp máy luôn.
Cúp máy xong, Khương Nghênh đưa mắt nhìn Quan L uy.
Quan Luy đang ngồi nửa người trên giường, mặt đỏ hồng.
Khương Nghênh hỏi:
“Đủ chưa?”
Quan Luy cắn môi, không đáp lời.
Quan Luy cảm thấy mình lúc này giống như bị véo mặt, vả vào mặt, không đau nhưng mà nóng rát.
Tay Quan Luy đang chống trên giường siết chặt, một lúc sau, cô mới ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh.“Cô sẽ tốt với anh Dị chứ?”
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên.
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lo cho mình trước.”
Quan Luy: “…”
Quan Luy nhất thời bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng rốt cuộc thì cũng không phải là đồ ngốc.
Một lúc sau, thì tỉnh trí lại. Cả người cứng đờ chẳng nói gì.
Thấy cô không lên tiếng, Khương Nghênh quay đầu lại nhìn Vương Khả.“Tiếp theo cần xử lý thế nào, cô đã có cách gì chưa?”
Vương Khả bặm môi:
“Không có.”
Chuyện lần này Quan Luy làm ầm ĩ thái quá, hoàn toàn chẳng dễ giải quyết ngay được.
Vương Khả cũng lăn lộn trong giới này không phải ngày một ngày hai, rất rõ tình huống hiện giờ, nếu chưa có phương án gì rõ ràng thì không nên đứng ra giải quyết.
Khương Nghênh thấy vậy, hiểu ra, bình thản nói:“Tìm một người chẳng liên quan gì gánh họa giúp. Bảo đối phương thừa nhận là đã trộm tài khoản Quan Luy.”
Vương Khả vui trong đáy mắt.
Khương Nghênh nhìn cô:
“Đừng vui vội, nhớ chọn người cẩn trọng, không thể là người trong giới này được. Bắt buộc kiểm tra đối phương có đáng tin không. Nhỡ như có gì bất ngờ, đừng nói là Quan Luy, mà cả giới quản lý của cô thì cô cũng đừng mơ mà sống được.”
Vương Khả: “…”
Khương Nghênh:“Đến khi các người tìm được người thích hợp thì đăng thông báo.”
Khương Nghênh nói xong, ngừng lại một chút rồi nói.
“Châu Thị Media đã hủy hợp đồng với Quan Luy rồi. Nhưng càng vào những lúc thế này thì càng có thể nói giúp được. Đến lúc đó tôi sẽ dùng tài khoản chính thức của Châu Thị Media giúp các người share bài thanh minh.”
Vương Khả cảm kích:
“Trưởng phòng Khương, cảm ơn cô.”
Khương Nghênh bặm môi:“Con đường diễn xuất khó đi, nếu không muốn đi thì bây giờ từ bỏ luôn đi, để bớt tổn hại. Nếu muốn tiếp tục đi thì hãy suy nghĩ con đường tiếp theo nên làm thế nào.”
Vương Khả: “Vâng.”
Khương Nghênh nói xong, rời đi trên đôi giày cao gót.
Khương Nghênh vừa ra đến ngoài cửa, Vương Khả bước nhanh theo sau.
“Trưởng phòng Khương.”
Cô dừng bước: “Sao?”
Vương Khả vẻ mặt xấu hổ:“Tôi xin lỗi, tôi… tôi không biết là cô với Sếp Châu là vợ chồng. Nếu tôi biết sớm thì nhất định sẽ khuyên bảo Quan Luy…”
Khương Nghênh vẻ mặt bình thường, tựa như mình không phải là người trong cuộc.
“Không sao.”
Vương Khả bặm môi, lại nói:
“Với lại chuyện lần này, tôi thay mặt Quan Luy xin lỗi cô.”
Khương Nghênh: “Không cần đâu.”
Khương Nghênh vừa dứt lời thì rời đi ngay.
Nhìn theo Khương Nghênh đang dần biến mất dưới lầu, Vương Khả xoay người vào phòng, nhìn thấy Quan Luy vẫn đang thất thần thì chau mày.“Trưởng phòng Khương và Sếp Châu kết hôn khi nào? Sao cô không nói với tôi?”
Quan Luy hồn phi phách tán nói:
“Tôi cứ nghĩ là hai người họ diễn kịch đối phó với cụ Châu mà thôi.”
Vương Khả: “…”
Quan Luy khổ sở mở miệng.“Tôi chưa bao giờ nghe anh Dị nói chuyện như vậy với bất kỳ cô gái nào, tuy anh ấy luôn có vẻ rất phóng đãng, nhưng thực ra luôn chừng mực với phụ nữ.”
Sau khi Khương Nghênh rời nhà Quan Luy, cô lái xe đến thẳng công ty.
Khi đến công ty, Khương Nghênh đi thẳng vào văn phòng mình, lấy điện thoại bàn gọi cho số nội bộ.
Chẳng bao lâu, Kiều Nam gõ cửa bước vào.
“Trưởng phòng Khương, chị tìm em.”
Khương Nghênh ngẩng đầu.
“Lát nữa Quan Luy sẽ phát thông cáo, giải thích là weibo cô ta bị hack, đến lúc đó nhớ dùng tài khoản công ty share giúp.”
Kiều Nam:“Giải quyết ổn thỏa chỗ Quan Luy rồi?”
Khương Nghênh “ừ” rồi nói tiếp:
“Nhân tiện liên lạc vài nghệ sĩ bình thường có quan hệ không tốt mấy với Quan Luy, thanh minh giúp cô ta.”
Kiều Nam hiểu ngay, gật đầu.“Vâng, Trưởng phòng Khương.”
Sắp xếp xong mọi thứ, Khương Nghênh nói với Kiều Nam.
“Xong rồi, không còn gì nữa, cô đi làm việc đi.”
Kiều Nam đang nhìn Khương Nghênh, muốn nói mà rồi lại thôi.
Khương Nghênh nhíu mày:“Còn chuyện gì à?”
Kiều Nam:
“Hiện giờ người của công ty đang lan truyền chị với Sếp Châu. Chị xem, có cần thanh minh không?”
Khương Nghênh đưa tay tự nhiên lấy một xấp hồ sơ lật xem.
“Không cần.”
Kiều Nam cảm thấy bất bình thay cho Khương Nghênh.“Nhưng nếu chị không thanh minh, bọn họ sẽ luôn nói bậy.”
Khương Nghênh mỉm cười:
“Sau khi tôi thanh minh thì họ sẽ không nói bậy?”
Kiều Nam: “…”
Khương Nghênh cười: “Nếu tôi giải thích với không giải thích kết quả đều như nhau thì tại sao tôi phải lãng phí thời gian giải thích?”
Kiều Nam nghe thấy Khương Nghênh nói vậy, thì nhẹ nhõm, ánh mắt sùng bái nhìn Khương Nghênh không hề che đậy.
Khương Nghênh hất cằm.
“Đi đi, theo dõi động thái của weibo Quan Luy.”
Kiều Nam nghe lời: “Vâng.”
Sau một tiếng, Quan Luy đăng weibo thông báo, ý nói rằng tài khoản bịhack, những thông tin đã đăng không phải sự thật.
Để chứng thực những điều đó, đã đăng cùng khá nhiều “chứng cứ”.
Quan Luy đăng thông báo xong, sau một giây, Châu Thị Media share bài, kèm dòng chữ: Thanh giả tự thanh.
Trang chính thức của Châu Thị Media share xong, theo sự sắp xếp của Khương Nghênh, không ít nghệ sĩ cũng tiếp tục share bài viết.
Vài tiếng sau, sự việc lên đỉnh điểm, có phóng viên suy đoán rằng người hack tài khoản Quan Luy có lẽ là fan của Lạc Hàm. Thấy Quan Luy không đứng ra giúp Lạc Hàm nên cố tình hãm hại cô.
Khi Khương Nghênh thấy những thông tin này thì vừa tan làm, cô đang định xuống bãi đổ xe.
Cô đang tính lướt màn hình điện thoại thì thấy điện thoại Châu Dị chợt đến.
Khương Nghênh thấy thông báo cuộc gọi đến trên màn hình, ngập ngừng một chút rồi bấm nghe. Giọng nói trầm bổng Châu Dị từ đầu bên kia vang lên.
“Nhìn sang trái đi.”
Khương Nghênh nghe theo, nhìn sang, thì thấy một chiếc Bentley đang để nửa cửa sổ đứng cách đó không xa, Châu Dị nhưng chẳng sợ lạnh vậy, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, để lộ nửa cánh tay rắn chắc đang vẫy tay với cô.