Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh chợt chau mày.
Châu Dị thấy vậy, biết là Khương Nghênh không vui, bèn bước lên trước, đứng thẳng trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh nói:
“Trẻ con.”
Châu Dị mỉm cười.“Trẻ con à?”
Khương Nghênh:
“Lẽ nào anh không cảm thấy một người trưởng thành mà làm chuyện này thì rất ấu trĩ sao?”
Châu Dị đưa tay, ngón tay vuốt ve lấy môi cô. “Đã hôn nhau rồi, cùng dùng cốc nước thì có làm sao?”
Khương Nghênh bặm môi: “…”
Những gì Châu Dị nói là sự thật. Nhưng Khương Nghênh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không phản bác, ngón tay đang trên môi cô lần xuống eo, kéo người cô sát vào lòng mình, cúi đầu hỏi.
“Hôm nay anh thể hiện thế nào? Ấn tượng của dì với anh có thay đổi chút nào không?”
Khương Nghênh bặm môi nhìn anh.“Anh muốn nghe nói thật?”
Châu Dị: “Ừ.”
Khương Nghênh: “Bình thường.”
Châu Dị hơi chau mày.
“Dì nói với em vậy à?”
Khương Nghênh nói dối không hề đỏ mặt: “Ừ.”
Châu Dị nhìn Khương Nghênh, đầu lưỡi đẩy bên trong góc má.“Em nói dối.”
Khương Nghênh đưa tay đẩy anh ra, lôi vali đến trước tủ đồ thu dọn. Vẻ mặt thản nhiên.
“Anh hỏi thì tôi trả lời. Anh không tin tôi cũng đâu còn cách nào khác.”
Khương Nghênh tính tình lạnh lùng, những lời cô nói khiến người ta tự dung tin phục.
Châu Dị bước đến giường ngồi xuống, nhìn cô sắp xếp quần áo, từng chiếc từng chiếc xếp đầy vào tủ bên phải tủ đồ của anh, đôi môi mỏng chợt nở nụ cười tươi roi rói.
Khương Nghênh thu dọn xong tủ đồ, đứng lên đang chuẩn bị kéo va li sang bên cạnh, điện thoại trong túi chợt reo lên.
Khương Nghênh lấy chân đẩy va li, một tay kéo khóa kéo, một tay đưa vào túi lấy điện thoại bấm nghe.
“A lô.”
Khương Nghênh dứt lời, đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói hơi ngại ngùng rụt rè.“Chào cô, có phải là Khương Nghênh không?”
Nghe thấy giọng nói xa lạ ở đầu bên kia, Khương Nghênh nói:
“Tôi đây, cô là ai?”
“Tôi là Mạnh Nhuế.”
Khương Nghênh khựng lại vài giây rồi chợt phản ứng.“Chị dâu, có chuyện gì không?”
“Tôi… tôi định đi thử áo cưới chiều nay, cô có thể đi với tôi không?”
Giọng nói của Mạnh Nhuế rõ ràng là hơi lo lắng, nói xong, có lẽ là sợ Khương Nghênh từ chối, nên nói thêm.“Ông nói tôi lạ nước lạ cái ở đây, có thể nhờ cô đi với tôi.”
Mạnh Nhuế đưa ông cụ ra đỡ đạn, Khương Nghênh muốn từ chối cũng khó, cô nhìn đồng hồ đeo tay.“Mấy giờ?”
Mạnh Nhuế vui mừng.
“Ba giờ có được không?”
Khương Nghênh:“Được, tôi lái xe đến đón chị.”
Giọng điệu Mạnh Nhuế có vẻ ngại ngùng.
“Không cần đâu, tôi tự gọi xe đi.”
Khương Nghênh nghe vậy nói tiếp.“Không sao, chị cho nhắn địa chỉ cho tôi.”
Khương Nghênh nói xong, Mạnh Nhuế ở đầu bên kia nhỏ lời cảm ơn.
Cúp máy, Khương Nghênh đóng điện thoại nhìn lên Châu Dị, hỏi anh để vali ở đâu.
Châu Dị ngồi bên giường, dáng vẻ thoải mái.
“Mạnh Nhuế gọi?”
Khương Nghênh trả lời thật.“Ừ, bảo tôi đưa cô ấy đi thử áo cưới.”
Châu Dị bật cười.
“Nhà họ Châu đông như vậy, sao cứ phải chọn em đi cùng?”
Khương Nghênh.“Ý anh nghĩa là sao?”
Đáy mắt Châu Dị lóe lên sự khinh mạn.
“Không nở mày nở mặt thì thôi, còn không có não nữa.”
Khương Nghênh chợt hiểu ra ý tứ trong câu nói của Châu Dị.“Người như vậy ở nhà họ Châu đầy ra.”
Khương Nghênh dứt lời, Châu Dị bật cười.
“Cũng đúng.”
Châu Dị nói xong, dặn dò Khương Nghênh.“Em chú ý một chút, người càng trông hiền lành vô hại, thì tâm tư càng thâm sâu.”
Khương Nghênh bước đến nhà vệ sinh trong phòng ngủ rửa tay.
“Tôi biết rồi, chó cắn người sẽ không sủa.”
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khương Nghênh bước đến trước mặt Châu Dị.“Tôi muốn thuê cho dì một người giúp việc.”
Châu Dị ngồi thẳng người lại.
“Em cũng nên biết là anh không thích trong nhà có người ngoài.”
Khương Nghênh chau mày.“Nhưng với tình trạng hiện giờ của dì, hoàn toàn không thể nào tự lo chuyện ăn ở cho mình được.”
Đôi mắt Châu Dị sâu thăm thẳm.
“Anh chỉ là nói không thích, không nói là không đồng ý.”
Khương Nghênh:“Có điều kiện?”
Châu Dị cười đểu, đưa tay chỉ chỉ vào môi mình.