TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 114: Tình cờ

Hai người tiếp tục nói dăm ba câu, Khương Nghênh cười nói:

“Quay phim tốt vào, tối tui mời ông ăn một bữa thịnh soạn, xem như là bồi thường.”

 

Thường Bác:

“Bữa ăn trước khi chết?”

 

Khương Nghênh bật cười.

“Cho ông chọn món đắt.”

 

Thường Bác thở dài tiếp lời.

“Thực sự là phải chọn đắt rồi, dù sao ăn bữa nhay chưa chắc còn có bữa tiếp theo.”

 

Thường Bác và Khương Nghênh cúp máy, cúi đầu đang chuẩn bị về đoàn phim, điện thoại lại rung lên.

 

 

 

Thường Bác cúi đầu mở di động, là Khúc Tích nhắn tin trong nhóm ba người họ: Tại sao rõ ràng là bộ phim ba người, mà chỉ có tôi là không thể có tên tuổi? Lẽ nào tôi không xứng?

 

Thường Bác: Có lúc bà lạc quan giống như con điên.

 

Khương Nghênh: Cứ nghĩ rằng mình có thể làm kinh thiên động địa.

 

Khi Châu Dị nhìn thấy Khương Nghênh và Thường Bác lên hot search, anh vừa về đến Bạch Thành, đang chơi bài cùng với vài bạn làm ăn.

 

Trong đó có một sếp tổng vừa ngoài 50, đang nổ cô nhân tình nhỏ bé của mình hiểu chuyện thế nào, trợ lý Trần khom lưng gọi “Sếp Châu”.

 

Châu Dị ném vài lá bài vô ích ra ngoài, ngã người ra sau, hạ giọng:

“Nói đi.”

 

Trợ lý Trần:

“Mợ lên hot search rồi.”

 

Châu Dị nở nụ cười.

“Ba ngày rồi, mà vẫn chưa xuống?”

 

Trợ lý Trần toát mồ hôi, hạ giọng nói nhỏ:

“Là mợ và Thường Bác.”

 

Châu Dị tay đang cầm bài khựng lại, đưa mắt nhìn trợ lý Trần.

 

Trợ lý Trần nhận ra ý tứ Châu Dị, vội vàng đưa máy tính bảng sang.

 

Châu Dị liếc mắt, trang chính của hot search là ảnh của Thường Bác và Khương Nghênh.

 

Hai người trên tấm ảnh mặc đồng phục của quán thức ăn nhanh tựa vào nhau thân mật, mỗi người tay cầm kem, nụ cười trong sáng chân thành.

 

Đôi mắt Châu Dị tối lại.

“Ảnh thật à?”

 

Trợ lý Trần khó khăn nuốt nước bọt.

“Tôi cho người điều tra rồi, không phải ảnh ghép.”

 

Châu Dị bật cười lạnh lùng.

“Tôi biết rồi.”

 

Trợ lý Trần theo Châu Dị lâu như vậy và đây là lần đầu tiên anh không nắm bắt được ý Châu Dị, hạ giọng hỏi thăm dò:

“Sếp Châu, có đè cái hot search này không?”

 

 

 

Châu Dị chau mày nhìn anh.

“Cậu nghĩ nếu mà mợ muốn dẹp thì loại hot search này không dẹp được à?”

 

Trợ lý Trần: “…”

 

Châu Dị:

“Độ hot của video mà tôi đăng thanh minh đã giảm rồi phải không?”

 

Trợ lý Trần chợt hiểu ra.

“Hình… hình như là vậy.”

 

 

Châu Dị đẩy lưỡi lên má trong, không lên tiếng. Lực ném bài mạnh hơn ban đầu rất nhiều.

 

 

Trợ lý Trần: Chợt cảm thấy sếp mình rất đáng thương nghĩa là làm sao?

 

Mợ thà có tin đồn với Thường Bác chứ không chịu vướng mắc gì với sếp nhà anh.

 

Những người chơi bài với Châu Dị đều lớn tuổi hơn anh, ai cũng đều thành tinh cả rồi.

 

Họ đều nhận ra vẻ khác lạ của Châu Dị, có người lên tiếng trêu chọc:

“Nghe nói dạo này Sếp Châu vừa mắt trưởng phòng truyền thông của công ty mình.”

 

 

 

Châu Dị nở nụ cười đầy lưu manh đểu giả.

“Có sao?”

 

Đối phương cười to.

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Chơi thôi.”

 

Châu Dị không thừa nhận, cũng không phản bác, những ngón tay thon dài kéo cổ áo, chuyên tâm chơi bài.

 

Buổi tối.

 

Thường Bác ra khỏi đoàn phim, đi cửa sau lên xe Khương Nghênh.

 

Khương Nghênh đưa mắt nhìn anh qua kính chiếu hậu.

“Có đến mức vậy không? Sao cẩn trọng vậy?”

 

Thường Bạc mấp máy đôi môi.

“Nhờ phúc của cô mà chiều hôm nay cả đạo diễn cũng đánh giá cao tôi mấy bậc.”

 

Khương Nghênh cố nhịn cười.

“Họ khen ông phú quý cũng không chơi bời, nghèo khó cũng không thay đổi à?”

 

Thường Bác gỡ mũ lưỡi trai, cả người dựa về trước.

“À, khen tôi không khuất phục trước uy vũ, dám đấu tranh với nhà tư bản.”

 

 

 

Khương Nghênh:

“Tốt mà, có lợi cho việc xây dựng hình tượng.”

 

Thường Bác:

“Hình như xây xong rồi, nhưng mà con người có đứng được hay không thì khó nói lắm.”

 

Hai người nói chuyện phím một lúc thì xe đến nhà hàng được đặt trước.

 

Thường Bác xuống xe, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm rồi hỏi Khương Nghênh:

“Bà Tích có đây chứ?”

 

Khương Nghênh nhìn thấy vẻ cẩn trọng của anh thì lo lắng anh không dám vào cổng bèn nói thật.

“Có, có lẽ đã đến từ lâu rồi.”

 

Thường Bác thở phào.

“Vậy thì được, dù có bị báo chí chụp thì tôi cũng có thể giải thích vài câu.”

 

Thường Bác dứt lời, hai người bèn đi vào nhà hàng.

 

Vừa vào nhà hàng, hai người vẫn chưa kịp bước vào phòng riêng đã đụng phải nhóm người của Châu Dị tại sảnh.

 

Thường Bác khựng lại, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: Tiêu rồi!

| Tải iWin