Châu Kỳ?
Khương Nghênh sửng sốt vài giây, cô thực sự không ngờ tới.
Cận Bạch thấy Khương Nghênh kinh ngạc, chồm người tới vỗ vào đôi chân đang tê cứng:
“Nói thật, em cũng không ngờ tới, vừa rồi nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau, em còn tưởng là mắt em có vấn đề."
Khương Nghênh mím môi, im lặng.
Châu Kỳ là người ít có tính uy hiếp nhất ở nhà họ Châu.
Học hành không giỏi, sự nghiệp cũng không có, yêu đương không biết bao nhiêu lần, nhưng bị lừa cũng không biết bao nhiêu lần.
Nói thẳng ra thì chỉ có cái hộp sọ chứ không có tế bào não.
Khương Nghênh suy tư một hồi rồi nói với Cận Bạch:
"Đi thôi, đưa tôi đến nhà Quan Luy."
Cận Bạch đưa tay chỉ đường:
“Lái xe vào trong khu dân cư rồi dừng lại.”
Dưới sự chỉ huy của Cận Bạch, Khương Nghênh đậu xe ở tầng dưới tòa nhà của họ, hai người cùng nhau xuống xe và đi đến tầng mà Quan Luy ở.
Hơn mười phút sau, hai người xuất hiện trước cửa phòng Quan Luy, Cận Bạch gõ cửa, từ bên trong truyền đến giọng nói hiền lành của người phụ nữ trung niên.
"Ai vậy?"
Cận Bạch: “Ban quản lý.”
Cận Bạch dứt lời, cửa được mở ra từ bên trong, bà Quan đứng ở cửa cau mày nhìn hai người:
"Hai người là người của Ban quản lý? Sao trước đây tôi chưa từng gặp? Sao hai người không mặc đồng phục?”
Bà Quan hỏi liên tục, Cận Bạch hạ giọng lẩm bẩm nói:
"Không ngờ là bà già này có ý thức đề phòng khá cao.”
Khương Nghênh không trả lời Cận Bạch. Đầu tiên cô khom lưng chào bà Quan, rồi sau tự giới thiệu mình:
"Chào bà, tôi thực sự xin lỗi đã làm phiền, tôi là Khương Nghênh, Trưởng phòng PR của Châu Thị Media, và là vợ của Châu Dị.”
Khương Nghênh nói ngắn gọn, nói rõ các thân phận của mình.
Bà Quan sửng sốt một lát, sau đó nói với vẻ mặt không tự nhiên:
"Cô… cô có chuyện gì không?”
Khương Nghênh cười nói với giọng chân thành:
“Mẹ nuôi, chúng ta vào nhà nói chuyện có tiện không?”
Tiếng “mẹ nuôi” từ miệng Khương Nghênh khiến bà Quan sững người, rồi sau ngượng ngùng nói:
"Vào đi, vào đi!"
Khương Nghênh cười đáp lại rồi bước vào.
Khương Nghênh và Cận Bạch vừa vào cửa đã gặp Quan Luy đang ngồi trước bàn trà cắm hoa.
Quan Luy không biết Cận Bạch, nhưng cô lại biết Khương Nghênh, sắc mặt đột nhiên tối lại:
"Cô tới đây làm gì?"
Khương Nghênh:
"Tới nói chuyện với cô."
Quan Luy:
"Tôi không có gì để nói với cô cả."
Khương Nghênh tiến lên một bước, khi đến bên cạnh Quan Luy, cô khom lưng cúi đầu ghé sát vào tai cô ta:
“Quan Luy, tôi không phải Châu Dị, tôi không có tình cảm gì với cô và mẹ cô cả. Tôi chỉ là có giáo dục cơ bản về lẽ làm người, không muốn người lớn xấu hổ mất mặt mà thôi. Tốt nhất là cô đừng có khiêu khích giới hạn của tôi.”
Giữ gìn mặt mũi cho người ta nhiều thì chó cũng nghĩ mình là sư tử.
Khương Nghênh buông ra những từ ngữ cứng cỏi như vậy, Quan Luy ngước lên nhìn cô với vẻ khó tin.
Khương Nghênh khẽ nhướng mày, trên môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Hai người nhìn nhau, giằng co trong im lặng.
Đúng lúc Quan Luy sắp mất bình tĩnh, bà Quan mang hai tách trà đến, một cho Cận Bạch, một cho Khương Nghênh.
“Gần đây Dị thế nào rồi?”
Bà Quan nhìn Khương Nghênh với ánh mắt đầy áy náy, sau khi nói xong cúi đầu với vẻ mặt khó xử.
Nhìn vẻ mặt của bà Quan, Khương Nghênh gần như có thể kết luận chuyện này không liên quan gì đến bà, cô bèn cười nói:
"Anh Dị dạo này rất tốt, nhưng anh ấy bận quá nên không đến đây được."
Bà Quan:
"Tôi biết nó rất bận rộn, chuyện lớn chuyện nhỏ của cái công ty to như vậy đều một tay nó lo.”
Khương Nghênh cười nói:
“Anh ấy thường kể chuyện lúc bé cho con nghe, và cũng thường nhắc đến mẹ.”
Người có tuổi thì hay mau nước mắt.
Nói đến chuyện Châu Dị thường nhắc đến bà, bà Quan chợt lau nước mắt.
"Dị khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn. Thật ra thì tôi cũng không chăm sóc nó nhiều, cũng chỉ tiếp tế cho nó ít đồ ăn mà thôi."
"Nhưng nó luôn ghi nhớ điều đó trong lòng. Cho dù bây giờ nó thành tài rồi thì vẫn luôn nhớ đến tôi.”
Khương Nghênh thực sự không thể tìm thấy nhiều sự đồng cảm về những thứ như tình cảm gia đình.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của bà Quan, cô vẫn lễ phép đưa khăn giấy cho bà.
Bà Quan lấy khăn giấy lau nước mắt:
"Cháu tên Khương Nghênh phải không? Tôi..."
Bà Quan luôn thầm cảm thấy xấu hổ với Châu Dị, bà mở miệng, vốn định nhờ Khương Nghênh chuyển lời với Châu Dị. Nhưng bà chưa kịp nói thì Quan Luy đã đưa tay giữ chặt cánh tay Khương Nghênh cắt lời bà.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với Khương Nghênh.”
Quan Luy nói xong, mặc nhiên kéo Khương Nghênh vào phòng ngủ của mình.
Bà Quan biết tình cảm của Quan Luy dành cho Châu Dị, nên lo lắng cô sẽ nảy sinh đôi co với Khương Nghênh nên đứng dậy định đuổi theo thì bị Cận Bạch ngăn lại.
"Dì ơi, trà này dì mua ở đâu vậy? Ngon quá."
Bà Quan nhìn cánh cửa phòng ngủ Quan Luy đóng chặt, lo lắng nói:
"Nhà tôi tự trồng.”
Cận Bạch cù nhây:
“Lá trà mà có thể tự trồng sao?”
Bà Quan:
“Ở vùng của chúng tôi, có rất nhiều người tự trồng trà…”
Trong phòng ngủ.
Quan Luy vừa bước vào cửa phòng ngủ, sắc mặt tối lại, hung hãn trừng mắt.
“Cô nói thẳng đi, rốt cuộc hôm nay cô đến đây là muốn gì?”
Khương Nghênh đứng ở vị trí vừa vào, vẻ mặt lạnh lùng nói:
"Quan Luy, trước đây tôi đã giữ thể diện cho cô, nhưng cô không biết nắm bắt.”
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Quan Luy cười lạnh lùng nói:
"Cô nghĩ là tôi sẽ cảm ơn cô khi cô tẩy trắng cho tôi sao?”
Khương Nghênh cúi đầu và sửa lại cổ tay áo áo vest ngoài:
“Con người tôi làm gì cũng chỉ mong là không phải áy náy. Tôi chưa bao giờ cần mọi người nhớ đến chuyện tốt tôi làm, tôi càng không cần ai cảm ơn. Không giấu gì cô, lần trước tôi giúp cô hoàn toàn là vì nể mặt Châu Dị.”
Quan Luy tức tối:
"Cô là gì của anh ấy? Cô có tư cách gì mà nể mặt anh ấy xử lý sự việc?”
Khương Nghênh nhướng mi, giễu cợt nói:
"Với tư cách là bà Châu vẫn chưa đủ sao?"
Quan Luy nghẹn giọng: “…”
Cái Khương Nghênh chỉ cần tiện tay là lấy được, còn Quan Luy thì cầu mãi không được.
Đối với việc này, cả hai đều nhận thức rõ.
Hai người nhìn nhau, im lặng khoảng nửa phút, Khương Nghênh lên tiếng trước:
"Hôm nay tôi đến chỉ muốn hỏi cô một chuyện, có phải là cô đã cung cấp thông tin sai lệch cho Tuần báo Vạn Hòa không?"
Quan Luy quay mặt đi:
“Tôi không biết cô đang nói gì.”
Khương Nghênh:
"Châu Kỳ trả cho cô bao nhiêu tiền?"
Quan Luy giật mình, mở to mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh khinh thường cười nói:
"Châu Dị từng bị cô thích thực sự khiến người ta phải đồng cảm.”
Khương Nghênh nói xong, không nói gì thêm với Quan Luy, xoay người vặn nắm cửa đi ra ngoài, lạnh lùng nói:
"Từ hôm nay trở đi, tô sẽ cho người theo dõi cô, cho đến khi dự án của Châu Dị được triển khai, cô chẳng có cơ hội ra khỏi cánh cửa này đâu. Cô nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Quan Luy:
"Cô dám!"
Khương Nghênh dừng lại và quay lại:
"Có có thể báo cảnh sát."
Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng ngủ, Cận Bạch còn đang cùng bà Quan thảo luận kỹ thuật trồng trà, nhìn thấy Khương Nghênh, hai người nhìn nhau, Cận Bạch đứng dậy:
“Dì, lần sau cháu sẽ quay lại nhờ dì tư vấn thêm."
Bà Quan dù có phản ứng chậm đến mức nào, thì lúc này bà cũng nhận ra có chuyện gì đó, bà mím môi nhìn Khương Nghênh:
"Quan… Quan Luy lại gây rắc rối cho Dị à?"
Khương Nghênh không trả lời mà chỉ mỉm cười chào tạm biệt bà Quan.
Từ trên lầu đi xuống, Cận Bạch đi bên cạnh Khương Nghênh hỏi này hỏi nọ, Khương nghênh thấy khó chịu với sự lắm lời của anh nên không trả lời, đi thẳng đến chỗ đậu xe.
Sắp đến chỗ đậu xe, Khương Nghênh cúi đầu lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Châu Dị đang đứng trước xe cô.