Thấy Khúc Tích im lặng, Bùi Nghiêu cúi đầu dùng khăn tay lau vết máu còn sót lại trên đốt ngón tay, cau mày nói:
“Tôi đưa cô đi khám bác sĩ, kẻo sau này cô bị nhiễm trùng rồi quay lại trách cứ tôi.”
Mỗi lần Bùi Nghiêu lau vết máu trên đốt ngón tay, Khúc Tích lại cảm thấy tim mình rơi ba nhịp.
Thứ Bùi Nghiêu lau là máu của người khác.
Đó rõ ràng là bài học cho cô!
Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích lắc đầu nguầy nguậy:
"Sếp Bùi, thật sự không cần đâu."
Bùi Diệu: "Cần đi!"
Khúc Tích chân thành nói:
"Thật sự không cần đâu."
Khúc Tích vừa nói vừa đưa mắt tìm sự giúp đỡ từ Khương Nghênh.
Nhìn hai người tương tác, Khương Nghênh mím môi muốn cười.
Rất rõ ràng là hai người hoàn toàn không ở cùng tần số, một người đang ở kênh thể thao vừa mới kết thúc, còn một người thì đang lơ lửng trên kênh pháp chế.
Ánh sáng trong phòng mù mờ, Bùi Nghiêu chỉ phát hiện ra sự tồn tại của Khương Nghênh sau khi chùi máu.
Đầu tiên, anh hơi ngạc nhiên:
"Nghênh Nghênh?"
Khương Nghênh cười nói: "Ừ."
Bùi Nghiêu:
“Em không ở nhà với Châu nhỏ à?”
Khương Nghênh khựnglại, chưa kịp tiếp lời đã nghe thấy Bùi Nghiêu đùa giỡn nói:
“Châu nhỏ thể chất kém quá, gặp gió có chút xíu mà cũng bị cảm.”
Khương Nghênh: "..."
Khương Nghênh không thể nào tiếp lời được.
Cô chợt nhận ra một vấn đề, dường như trên thế giới này tất cả mọi người đều biết Châu Dị đang bị cảm.
Không khó đoán, những người này có lẽ cũng biết Châu Dị đi hóng gió cùng ai.
Bùi Nghiêu vốn có tính hời hợt ồn ào, Khương Nghênh không trả lời, anh cũng không tiếp tục hỏi mà nhìn về phía Khúc Tích, vẻ mặt từ mỉm cười chuyển sang thiếu kiên nhẫn:
"Cô tự đi? Hay là tôi trói lôi cô đi?”
Khúc Tích cười lớn:
“Có lựa chọn thứ ba không?”
Không rõ Bùi Nghiêu giận hay vui:
"Có, tôi cõng cô đi."
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích cuối cùng không thể thoát khỏi kiếp nạn Bùi Nghiêu.
Khi lên xe Bùi Nghiêu, Khúc Tích lấy điện thoại di động ra và nhắn tin cho Khương Nghênh với đôi tay run rẩy: Cứ nửa tiếng thì bà gọi cho tôi. Nếu tôi không trả lời, bà nhớ báo cảnh sát.
Thoạt đầu Khương Nghênh không muốn trả lời, nhưng nghĩ đến Khúc Tích lúc rời đi với ánh mắt có chút tuyệt vọng, nên cô bèn đáp “ừ”.
Ra khỏi phòng riêng, Khương Nghênh thanh toán rồi rời đi.
Về đến nhà, Khương Nghênh đứng ở cửa thay giày, Tô Dĩnh đẩy xe lăn nhìn cô nói:
"Sao con lại về một mình? Dị đâu?"
Khương Nghênh đang khom lưng chợt khựng lại, cô ngẩng đầu lên:
"Anh ấy vẫn chưa về ạ?"
Tô Dĩnh:
“Chưa, hai đứa không đi cùng nhau sao?”
Khương Nghênh xỏ dép đi vào, thuận tay vuốt mái tóc dài vương vãi sau lưng, nhẹ giọng nói:
“Anh ấy bị cảm, tối nay chắc sẽ ở lại công ty.”
Khương Nghênh nói xong, đi đến trước mặt Tô Dinh, quỳ xuống kiểm tra vết thương ở chân sau phẫu thuật.
Tô Dĩnh cúi đầu nhìn Khương Nghênh, đưa tay vuốt tóc cô, mím môi cười:
"Bác sĩ Bùi nói vết thương hồi phục rất tốt, cùng lắm là tuần sau dì có thể bắt đầu thử đi lại."
Khương Nghênh ngẩng đầu cười nói:
"Vậy thì tốt quá."
Tô Dĩnh nói:
"Khi nào dì bình phục, việc đầu tiên dì sẽ làm là mỗi ngày đuề nấu món ngon cho cháu, bồi bổ cho cháu. Trông cháu bây giờ gầy lắm rồi."
Khương Nghênh cười nói:
"Cháu mong mà không được ấy chứ!”
Khương Nghênh trò chuyện với Tô Dĩnh một lúc, đẩy bà về phòng ngủ, xoay người chuẩn bị đóng cửa rời đi thì nghe thấy Tô Dĩnh gọi cô:
“Nghênh Nghênh.”
Khương Nghênh quay đầu lại: "Dạ?"
Tô Dĩnh có hơi căng thẳng:
“Đêm qua dì mơ thấy mẹ cháu.”
Khương Nghênh giật mình nói:
"Dạ."
Nhận ra Khương Nghênh không có ý định tiếp lời, Tô Dĩnh cụp mắt:
"Cháu vẫn còn oán chị ấy à?"
Khương Nghênh hờ hững nói:
"Dì, khuya rồi, đi ngủ sớm đi!"
Khương Nghênh nói xong liền xoay tay nắm cửa.
Giọng Tô Dĩnh nghẹn ngào:
“Mẹ cháu thực ra rất hối hận, trước khi xảy ra tai nạn một tuần, bà ấy…”
Tô Dĩnh còn chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã bỏ đi.
Về phòng ngủ chính, Khương Nghênh bình tĩnh đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Ánh mắt đăm đắm, gương mặt Tô Vân hiện lên trong tâm trí cô.
Nói thật, hiện giờ ấn tượng của cô về Tô Vân rất mơ hồ, cho dù là vẻ ngoài thì cô cũng chỉ nhớ được hình dáng chung chung về bà.
Nếu bảo cô suy nghĩ kỹ chân mày và đôi mắt của bà, cô cũng không thể nào nhớ ra được.
Điều đáng nhớ nhất có lẽ là những lời nói gay gắt mà Tô Vân đã nói với cô và những cái tát mà bà tát vào mặt cô.
Cho đến giờ, dù cho nửa đêm mơ rồi bừng tỉnh, cô vẫn cảm thấy ngột ngạt trước khung cảnh ấy.
Nghĩ đến đây, Khương Nghênh đột nhiên cảm thấy có chút bức bối, đang muốn làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, thì điện thoại di động trong túi reo lên không đúng lúc.
Khương Nghênh cau mày lấy điện thoại ra, chữ Châu Dị hiện lên trên màn hình.
Khương Nghênh do dự vài giây, sau đó nhấn nút trả lời:
"A lô?"
Châu Dị giọng nói trầm thấp khàn khàn:
"Em về chưa?"
Khương Nghênh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng ủ rũ nói:
“Tôi về rồi.”
Châu Dị nghe vậy giật mình, lại lên tiếng, giọng điệu hoàn toàn khác với lúc mới nói:
"Có người bắt nạt em?"