Nghe Châu Dị đang ngồi bên cạnh mình cùng Bùi Nghiêu nói chuyện, Khương Nghênh yên lặng cầm cốc bia trên bàn uống một ngụm.
Cô cảm nhận sâu sắc rằng những năm qua Bùi Nghiêu không bị Châu Dị và Tần Trữ gạt gẫm đến sạch túi, chắc chắn là vì tình anh em.
Sau khi Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị lại đưa ra câu trả lời khẳng định.
Bùi Nghiêu cụng ly rượu với Châu Dị, dựa vào ghế sofa thở dài:
“Tâm tư của cô gái này quá phức tạp.”
Bùi Nghiêu nói xong, uống một mình, trên mặt ghi rõ dòng chữ in hoa: Thì ra đây là tình yêu!
Thấy Bùi Nghiêu bình tĩnh lại, Tần Trữ ngồi bên cạnh anh bê cốc rượu tới chỗ Châu Dị rồi ngồi xuống.
Châu Dị ngước mắt nhìn Tần Trữ:
“Đưa hết mấy người đó vào cục rồi à?”
Tần Trữ: “Tôi đưa vào hết rồi, cũng nhờ vả cả rồi.”
Châu Dị trầm giọng hỏi:
"Cái đó thì sao?"
Tần Trữ ngả người ra sau, vuốt cổ ở nơi mà Khương Nghênh không nhìn thấy.
Châu Dị nhếch môi cười nửa miệng nói: "Ừ."
Nhìn thấy ánh mắt hung hãn trong đôi mắt Châu Dị, Tần Trữ trêu chọc:
"Ông bận lòng tới vậy à?”
Châu Dị lắc lắc ly rượu trong tay:
"Sau này ông sẽ biết."
Tần Trữ nói đùa:
“Có lẽ là khó khăn với tôi.”
Châu Dị cùng Tần Trữ nói chuyện vài câu, sau đó quay đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh cúi đầu lặng lẽ uống rượu, mái tóc dài buông xõa xuống má, dưới ánh đèn mờ ảo đẹp như một bức tranh.
Cảm nhận có người đang nhìn mình, Khương Nghênh quay người lại.
Châu Dị đưa tay vén sợi tóc bết trên má cô ra sau tai, cười nhẹ:
"Ngon không?"
Khương Nghênh đang trong trạng thái hơi say, khép hờ đôi mắt nói:
"Cũng tạm."
Châu Dị tựa đến gần, nghiêng người hôn lên trán cô:
"Ở đây không có người ngoài, em cứ thoải mái đi."
Khương Nghênh theo bản năng phản bác:
“Tôi không căng thẳng.”
Bàn tay to lớn của Châu Dị đặt lên lưng cô, vuốt ve:
“Ừ, anh biết rồi, anh sợ em căng thẳng.”
Châu Dị đang trò chuyện với Khương Nghênh, Bùi Nghiêu, người ngồi bên cạnh anh, đột nhiên gọi Châu Dị.
Tình cảm ấm áp trong đôi mắt Châu Dị biến mất, anh quay đầu nhìn về phía Bùi Nghiêu.
Ánh sáng trong quán bar mờ mịt, Bùi Nghiêu không nhìn rõ vẻ không vui trên mặt Châu Dị, nói:
"Ông có nghĩ bây giờ tôi nên chuyển lại số tiền cô ấy gửi trả lại cho tôi không?"
Châu Dị ý cười đầy ẩn ý:
"Chắc không thích hợp đâu?"
Bùi Nghiêu nghi hoặc:
"Sao lại không thích hợp?"
Châu Dị:
“Người ta gửi cho ông 666, rồi ông gửi lại cho người ta 666?”
Bùi Nghiêu chợt hiểu ra:
"Hiểu rồi, tôi sẽ thêm nhiều hơn, ông nghĩ tôi nên thêm bao nhiêu?"
Châu Dị nói đùa:
"Ít nhất cũng phải gấp đôi chứ nhỉ?"
Bùi Nghiêu làm hiệu giơ ngón tay cái với Châu Dị, lấy điện thoại cúi đầu chuyển tiền.
Khi nhận được chuyển khoản của Bùi Nghiêu, Khúc Tích đang ngồi xổm trên ghế sofa, đang suy nghĩ cách hủy tài khoản wechat.
Một tiếng “tích” nhắc nhở cô về việc chuyển tiền, Khúc Tích rùng mình ba lần.
Tình huống gì đây?
Khúc Tích chưa kịp phản ứng thì trên màn hình đã hiện lên một tin nhắn WeChat.
Khúc Tích chạm ngón tay vào màn hình, bấm mở tin nhắn đầy khí thế uy ngầu của Bùi Nghiêu hiện ra.
—Cục cưng, đừng cảm thấy mình không xứng đáng với anh, thật ra anh chỉ là một người đàn ông bình thường.
Khúc Tích: ? ? ?
Nhìn thấy tin nhắn Bùi Nghiêu gửi đến, Khúc Tích điên cuồng bấm chữ vào giao diện trò chuyện giữa hai người.
Khúc Tích gõ rất nhiều, đang định nhấn gửi thì bị tin nhắn thứ hai của Bùi Nghiêu cắt ngang.
—Được rồi, anh biết em đã nhận ra sai lầm của mình, lần này anh sẽ tha thứ cho em.
Khúc Tích: ...
Khúc Tích cảm thấy đây là lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, cô nhận thức được sâu sắc thế nào gọi là không nói nên lời.
Tại phòng riêng ở quán bar.
Bùi Nghiêu nhìn thấy đầu máy bên kia luôn hiện trạng thái đang typing, nhưng mãi chẳng thấy tin nhắn đến, anh cười tự mãn, cất điện thoại vào túi, ra hiệu OK với Châu Dị và Tần Trữ:
“Xong rồi!”
Tần Trữ: "..."
Châu Dị: "..."
Tình yêu của Bùi Nghiêu đã trở về từ cõi chết.
Để ăn mừng, Bùi Nghiêu gọi phục vụ cho thêm một chai rượu nữa.
Uống được ba hiệp, Bùi Nghiêu bê cốc rượu đến trước mặt Khương Nghênh, nấc lên:
"Nghênh Nghênh, tôi có chuyện muốn nói với em."
Khương Nghênh ngước mắt lên: "Chuyện gì?"
Bùi Nghiêu thở dài:
“Em biết Khúc Tích có tình cảm với tôi phải không?”
Khương Nghênh chớp mắt, tự hỏi liệu cô có bị mất trí vì uống rượu hay không.
Thấy Khương Nghênh không lên tiếng, Bùi Nghiêu xem như cô là người hiểu rõ nội tình, cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Em nói cho cô ấy biết, tôi đã có bạn gái rồi, để cô ấy kiềm chế bản thân một chút."
Tuy Khương Nghênh uống rất nhiều rượu, nhưng vẫn chưa đến mức không còn tỉnh táo, khóe môi nhếch lên:
"Ai nói cho anh biết là Khúc Tích thích anh?"
Bùi Nghiêu bĩu môi:
"Cô ấy thể hiện lộ liễu như vậy rồi, còn cần ai nói nữa à?"
Khương Nghênh nhướng mày: "?"
Bùi Nghiêu:
"Cô ấy là người keo kiệt như vậy, mà lần trước chúng ta ăn tối cùng nhau, cô ấy chủ động bảo tôi gọi đồ ăn, sau bữa ăn cô ấy còn gói những món tôi thích nhất cho tôi, em thấy cô ấy làm vậy với ai chưa?"
Bùi Nghiêu nói xong, cảm thấy một chuyện cũng không đủ chứng minh điều gì, bèn nói tiếp:
"Còn lần trước nữa, không cẩn thận nên tôi đã làm cô ấy bị thương, nên đưa cô ấy đi bệnh viện, mà cô ấy còn không cho tôi bỏ tiền, một mực đòi tự trả.”
Nói xong hai chuyện này, Bùi Nghiêu thấy vẻ mặt của Khương Nghênh vẫn không hề thay đổi, cau mày nói:
"Khúc Tích yêu thầm tôi đã lâu rồi phải không?"
Khương Nghênh: "Hả?"
Bùi Nghiêu:
"Tại sao công ty của cô ấy lại có tên là 'BN'? Rõ ràng quá rồi. Có khác nào là viết tắc của tên tôi đâu?”
Khương Nghênh: BN, bạn nhậu.