Khương Nghênh nói chậm rãi từng từ một, Thiệu Hạ mím môi gật đầu.
Ngoại trừ thích Thiệu Hạ nỗ lực tiến bộ, Khương Nghênh còn thích cô ở chỗ biết đúng sai, tốt xấu.
Cô sẽ lắng nghe những điều tốt đẹp người khác dành cho mình và tận tâm làm theo.
Nói xong chuyện công việc, Khương Nghênh dịu giọng hỏi:
“Hiện tại giữa cô và Chúc Kha thế nào rồi?”
Nhắc đến Chúc Kha, hai má Thiệu Hạ đỏ bừng:
“Chúng tôi vẫn đang yêu nhau.”
Khương Nghênh im lặng một lúc, sau đó nhếch môi nói:
"Gần đây tôi cũng đã tìm hiểu sơ về hoàn cảnh gia đình của cô. Khi cô ba tuổi, bố mẹ ly hôn và lập gia đình riêng. Cô lớn lên cùng với bà ngoại."
Thiệu Hạ: "Dạ."
Khương Nghênh:
"Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nhưng cuộc hôn nhân của bố mẹ cô không tác động đến quan điểm về tình yêu của cô. Điều này rất tốt và hiếm có."
Thiệu Hạ nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, chị không phản đối việc tôi yêu Chúc Kha sao?"
Khương Nghênh cười nói:
“Tôi không phản đối, cho dù cô và Chúc Khai công khai quan hệ cũng được.”
Thiệu Hạ vui mừng khôn xiết.
Khương Nghênh nhìn nụ cười trên mặt cô, tiếp tục nói:
"Tôi đồng ý để cô công khai tình cảm của mình, nhưng Chúc Kha thì sao? Cậu ấy có đồng ý không?"
Nụ cười trên mặt Thiệu Hạ chợt tắt.
Khương Nghênh không muốn dội gáo nước lạnh vào mối quan hệ của Thiệu Hạ, cô không hiểu Chúc Kha, và cô cũng không muốn suy đoán tính cách của đối phương.
Nhưng nếu cần phải nói ra quan điểm và cho lời khuyên, cô vẫn phải nói.
Xem như là dự phòng cho Thiệu Hạ, đề phòng ngày nào đó có chuyện xảy ra, khi sự nghiệp cô đang lên mà vì chuyện tình cảm rồi tuyệt vọng.
Khương Nghênh nói xong, thấy Thiệu Hạ im lặng, cũng không tiếp tục chủ đề, chỉ nói với Thiệu Hạ vài điều về buổi thử vai ngày mai rồi đi.
Khi Khương Nghênh ra khỏi phòng Thiệu Hạ, Thích Hạo theo sát cô và mỉm cười tiễn cô.
Trong lúc chờ thang máy, Thích Hạo hạ giọng nói:
"Trưởng phòng Khương, thật ra tôi không đồng tình với việc Thiệu Hạ và Chúc Kha yêu nhau."
Khương Nghênh vẻ mặt thờ ơ:
"Vậy anh có thể ngăn lại được không?"
Thích Hạo nhếch môi nói:
"Không được."
Khương Nghênh nói:
"Nếu chúng ta không thể ngăn chặn, thì dù có nói thế nào cũng sẽ vô ích."
Thích Hạo:
“Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy.”
Khương Nghênh bình tĩnh nhìn cửa thang máy đã đóng kín:
"Đừng có quản những chuyện không thể nào can thiệp được, hãy làm những chuyện anh có thể làm.”
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Thích Hạo khựng lại, cười rồi nói:
"Trưởng phòng Khương, tôi thấy cô thích hợp làm quản lý hơn tôi đấy.”
Khương Nghênh tiếp lời:
“Tôi không có hứng thú với nghề quản lý.”
Khương Nghênh nói xong, Thích Hạo đang không biết trả lời thế nào, cửa thang máy vang lên một tiếng bíp rồi mở ra, Khương Nghênh cất bước vào thang máy.
Thích Hạo đứng ở cửa thang máy sửng sốt vài giây, nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.
Khương Nghênh nhìn Thích Hạo từ qua thang máy và khẽ gật đầu, vẻ mặt không có gì khác biệt.
Khi cửa thang máy đóng lại, Khương Nghênh nhớ lại những lời Thích Hạo đã nói: Nhưng cái cô Thiệu Hạ này, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao lần này cô ấy lại bướng bỉnh như vậy.
Có lẽ Khương Nghênh đã biết tại sao Thiệu Hạ lại bướng bỉnh như vậy.
Từ khi còn bé, Thiệu Hạ đã thiếu tình cảm ấm áp và Chúc Kha đã gây ấn tượng với cô bằng những điều nhỏ nhặt.
Trong mắt cô, Chúc Kha không chỉ là bạn trai mà còn là sợi rơm cứu mạng.
Một sợi rơm cứu mạng giúp cô từ biệt cái thiếu thốn tình cảm của quá khứ.
Khương Nghênh luôn cho rằng Thiệu Hạ rất giống cô, nhưng những ngày gần đây cô phát hiện ra rằng hai người thực sự rất khác nhau.
Không chỉ quan niệm về tình yêu rất khác nhau mà cả thái độ đối với cuộc sống cũng khác nhau.
Thiệu Hạ đặt hy vọng vào người khác nhưng cô chỉ tin vào chính mình.
Khi thang máy đến nơi và mở ra, Khương Nghênh sải bước đi đến bãi đậu xe.
Đang lái xe về nhà, Khương Nghênh chợt nhớ ra điều gì đó bèn nhắn tin thoại cho Thích Hạo:
"Bắt đầu từ ngày mai, lúc Thiệu Hạ quay phim, anh phải chụp nhiều ảnh hoặc quay video những cảnh của cô ấy. Đừng cố ý quá, tốt nhất là nên chụp hoặc quay khi cô ấy không chú ý.”
Sau khi gửi tin nhắn thoại, Khương Nghênh ném điện thoại di động lên kệ bảng điều khiển trung tâm và tập trung lái xe.
Xe về đến Thủy Thiên Hoa Phủ, Khương Nghênh đậu xe rồi vào nhà. Vừa vào nhà thì nhìn thấy Tô Dĩnh đang bận rộn ở trong bếp.
Khương Nghênh sửng sốt một lát, sau đó chào: "Dì."
Nghe thấy tiếng động, Tô Dĩnh thò đầu ra khỏi bếp, vẻ mặt hơi ngượng ngùng:
"Nghênh Nghênh về rồi à! Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Tô Dĩnh nói xong, mỉm cười với Khương Nghênh.
Khương Nghênh nói 'ừm' đồng ý và bước vào phòng tắm.
Hôm nay Tô Dĩnh nấu những món đều là món Khương Nghênh yêu thích.
Khi Khương Nghênh rửa tay xong đi ra, Tô Dĩnh đặt bát đĩa lên bàn, đứng dậy rót cho mình một ly rượu, bà cầm lấy ly rượu nói với Khương Nghênh:
“Nghênh Nghênh, chuyện xảy ra hai ngày trước là dì suy nghĩ không chu đáo, dì xin lỗi cháu.”
Tô Dĩnh nói xong, ngẩng đầu uống hết rượu.
Tô Dĩnh uống xong, đặt ly xuống mắt đỏ hoe:
"Nghênh Nghênh, dì thừa nhận hành động của dì có hơi ích kỷ, nhưng dì thề dì thực sự không muốn làm tổn thương cháu."
Khương Nghênh không trả lời Tô Dĩnh mà chuyển chủ đề hỏi:
“Chân của dì khi nào mới khỏi?”
Tô Dĩnh:
“Hôm nay là ngày đầu tiên dì không dùng xe lăn.”
Khương Nghênh:
“Dì có thấy có chỗ nào khó chịu không?”
Tô Dĩnh nói:
"Không có gì khó chịu, chỉ là đã lâu không đứng, nên cảm thấy không tự nhiên, như thể hai chân này không phải là của mình vậy."
Sự quan tâm của Khương Nghênh khiến Tô Dĩnh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tô Dĩnh nghẹn ngào nói:
"Nghênh Nghênh, dì xin lỗi, dì cứ nghĩ rằng bao nhiêu năm trôi qua, có lẽ cháu đã buông bỏ chuyện đó, dì không ngờ những chuyện đó lại ám ảnh cháu lâu đến như vậy.”
Tô Dĩnh nói xong, nhìn Khương Nghênh với vẻ mặt áy náy.
Khương Nghênh hít sâu và đang định trả lời thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chị Trương nghe thấy tiếng động vội vàng ra mở cửa, một lúc sau chị đưa theo một vị khách không mời mà đến.