Châu Dị không nhìn màn hình nữa, rồi tắt màn hình, khóe môi nở nụ cười với nhiều thâm ý.
Bên kia, Châu Diên lái xe trở về nhà chính, vừa vào cửa, chưa kịp đứng vững thì Châu Hoài An đã cầm lấy một chiếc thắt lưng vút thẳng vào anh.
Châu Diên hoàn toàn không thể tránh, nửa thân người mắt tê dại trong chớp mắt.
"Châu Hoài An, anh đang làm gì?"
Lục Mạn thấy vậy tiến lên che chắn cho Châu Diên.
Châu Hoài An tức giận, tay đang cầm thắt lưng chỉ thẳng vào trán Châu Diên:
"Tao có nói với mày là không được chọc tức nó không?”
Châu Diên vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa vào, cúi đầu thay giày, vết đỏ trên mặt bị thắt lưng vút vào vô cùng rõ ràng.
Thấy Châu Diên không lên tiếng, Châu Hoài An càng tức giận hơn:
"Mẹ chiều chuộng làm hư con trai bao nhiêu, bà xem bà chiều nó để nó hư hỏng thế nào rồi đây!”
Châu Diên vẫn im lặng trước sự mắng nhiếc của Châu Hoài An.
Châu Hoài An mắng chán, Châu Diên mới chậm rãi nói:
"Ba, nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng trước đây."
Châu Diên nói xong liền đi thẳng lên lầu, bất chấp vẻ mặt Châu Hoài An sạm lại.
Lên tầng ba, Châu Diên đẩy cửa bước vào. Mạnh Nhuế vốn đang nằm xổm trên giường xem phim chợt giật mình, cô lăn xuống giường, sợ hãi đứng dựa vào tường.
"Sếp Châu."
"Ừm."
Châu Diên liếc nhìn Mạnh Nhuế, bước đến chiếc bàn mây gần đó ngồi xuống, cầm ly nước trên bàn uống vài ngụm, im lặng một lúc mới nói:
"Tìm được Kỳ Kỳ rồi à?"
Mạnh Nhuế nói nhỏ: "Đúng vậy."
Châu Diên: "Sao tìm được vậy?"
Mạnh Nhuế bặm môi rồi đáp:
“Quản gia Lý gọi về nhà, nói điện thoại của Kỳ Kỳ hết pin, với lại Kỳ Kỳ còn nói chuyện với ông nội nữa.”
Châu Diên ánh mắt tối sầm, tựa người vào ghế.
Trông Châu Diên như đang suy nghĩ điều gì đó, Mạnh Nhuế nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.
Vài phút sau, Châu Diên ngẩng đầu nói:
"Em cần làm gì thì làm đó, cứ xem như tôi không có ở đây."
Mạnh Nhuế nghe vậy cố nở nụ cười, đi đến bên giường, cầm điện thoại lên, đeo tai nghe tiếp tục xem phim.
Tại Thủy Thiên Hoa Phủ.
Khương Nghênh đang tắm trong phòng tắm, Châu Dị thay quần áo ngủ, đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nói chuyện điện thoại.
“Ông cụ có nghi ngờ không?”
"Không ạ."
"Châu Kỳ thì sao?"
"Bị dọa đến mức nôn mửa dọc đường, gọi điện xong thì bất tỉnh."
Nghe Lý Thuận Đức báo cáo xong, Châu Dị cười khẩy.
Lý Thuận Đức im lặng một chút, sau đó nói thêm:
“Theo lời cậu hai, tôi đã đổi hết người giúp việc ở quê, ở nhà cổ sẽ không nhận được bất kỳ thông tin nào nữa đâu.”
Châu Dị cười nói:
"Chú Lý, dường như càng lúc tôi càng đánh giá cao chú.”
Lý Thuận Đức:
“Cậu hai nâng đỡ cho tôi, tôi cũng không thể để cậu hai thất vọng được.”
Sau khi dừng cuộc gọi với Lý Thuận Đức, Châu Dị bước đến một bên ghế sô pha, lấy tượng gỗ trên bàn bắt đầu khắc tiếp.
Mộc điêu khắc gỗ đã bắt đầu lộ ra đường nét, lông mày và mắt đã được chạm khắc, chỉ còn lại những nét chạm khắc tinh xảo.
Nhìn vào bức tượng nhỏ Khương Nghênh được khắc trên tay, sự dịu dàng tràn ngập trong đôi mắt Châu Dị.
Khi Khương Nghênh bước ra khỏi phòng tắm, Châu Dị đang đánh bóng mộc điêu, hai chân hơi dang ra và hơi nghiêng về phía trước.
Khương Nghênh lau khô tóc, không để ý anh đang làm gì mà bước tới, nhếch môi hỏi:
"Châu Kỳ thế nào?"
Châu Dị nghe cô hỏi cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nhướng lên, nhìn vào mắt cá tên đôi chân thon dài trắng nõn của Khương Nghênh.
"Châu Dị?"
Khương Nghênh thấy Châu Dị vẫn im lặng, cô cứ tưởng rằng anh không nghe rõ, bước đến gần hơn và gọi anh.
Châu Dị thấy cô đến gần, nắm chặt mộc điêu, yết hầu anh chuyển động lên xuống.
"Vẫn còn sống."
Khương Nghênh:
"Đừng làm điều gì phạm pháp hay cấm kỵ. Người như vậy không đáng."
Châu Dị đáp nhỏ trong miệng: "Ừ."
Khương Nghênh nói xong, đang định quay người đi sấy tóc, nhưng vừa đảo ánh mắt thì nhìn thấy mộc điêu Châu Dị đang cầm trong tay.
Sau khi nhìn thấy mộc điêu khá giống mình, ánh mắt Khương Nghênh lay động, cô chợt mím môi.
Kỹ thuật chạm khắc của Châu Dị rất giỏi, có thể nói là sống động như thật.
Có thể thấy anh đã đặt cả trái tim mình vào đó khi điêu khắc.
Những lời tỏ tình của Châu Dị đêm đó chợt hiện lên trong tâm trí Khương Nghênh, khiến cô khó thở.
Sự căng thẳng của Khương Nghênh quá rõ ràng, Châu Dị siết chặt mộc điêu, đứng lên bước đến gần cô.
Khương Nghênh vò khăn tắm, cố tỏ ra bình thản:
“Anh có tắm không? Giờ nước nóng vừa phải đó.”
Châu Dị nhìn xuống cô, do chênh lệch chiều cao nên anh vừa cúi đầu xuống thì che toàn bộ ánh sáng trên đỉnh đầu.
Khương Nghênh nói:
“Tôi đi sấy tóc.”
Giọng nói của Châu Dị trầm ấm:
“Nghênh Nghênh, anh muốn mua cho em một chiếc chuông để đeo ở cổ chân.”
Trái tim Khương Nghênh lạc nhịp, cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Châu Dị sâu hun hút, anh cúi đầu áp vào trán Khương Nghênh, chóp mũi tiếp xúc nhẹ, khàn giọng nói:
“Rồi sau đó em đặt chân lên vai anh, hoặc là… móc vào eo anh…”