Châu Dị nói xong bèn ôm ghế ngồi trước mặt cô dưới cái nhìn chăm chú của Khương Nghênh.
Đôi môi mỏng nở nụ cười, Châu Dị từ trong túi lấy ra tác phẩm gỗ điêu khắc đưa cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh ngơ ngác nhận lấy, ánh mắt sáng lên khi nhìn tác phẩm khắc gỗ trong tay.
Khi Khương Nghênh đang nhìn bức tranh khắc gỗ với ánh mắt xuất thần, cô chợt nhận thấy một dòng chữ nhỏ ở dưới cùng của bức tranh khắc gỗ: Tình yêu vượt qua mọi khó khăn, và tình yêu bất chấp mọi khó khăn.
Tay Khương Nghênh run rẩy, ngước mắt nhìn Châu Dị.
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
"Anh khắc đẹp không?"
Khương Nghênh:
“Anh thích em bao lâu rồi?”
Châu Dị nhìn thẳng vào Khương Nghênh, bình tĩnh nói:
"Mười một năm ba tháng bảy ngày."
Khương Nghênh siết chặt tác phẩm điêu khắc bằng gỗ:
"Tại sao anh lại thích em?"
Đôi mắt hoa đào của Châu Dị đã không còn vẻ đùa giỡn tán tỉnh như trước nữa, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung:
“Trên đời này không có tình yêu nào mà không có lý do. Có thể là vì mê tiền, có thể là vì mê sắc.”
Khương Nghênh hít sâu:
"Còn anh thì sao?"
Châu Dị chợt mỉm cười:
“Còn anh đang theo đuổi ánh sáng của mình.”
Khương Nghênh sửng sốt không nói nên lời.
Khương Nghênh muốn hỏi Châu Dị vì sao cô lại trở thành ánh sáng của anh.
Nhưng khi lời nói đến miệng, cô lại không thể thốt ra được.
Thấy Khương Nghênh vẫn im lặng, Châu Dị đưa tay vuốt ve mái tóc cô, nói với giọng đầy bất lực:
"Anh phải làm sao đây? Anh không muốn nói cho em những chuyện trước kia chút nào.”
Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị, cố gắng tỏ ra tự nhiên:
"Tại sao?"
Châu Dị nói với giọng trầm thấp:
“Anh sợ em cảm động, nhưng cũng sợ em không cảm động.”
Khương Nghênh ngơ ngác nhìn Châu Dị.
Châu Dị giọng đùa bỡn:
"Sao vậy? Em cho rằng anh đã mạnh mẽ đến mức bất khả chiến bại à?"
Khương Nghênh thẩn thờ, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì nghe thấy Châu Dị nói:
"Anh muốn chiếm em làm của riêng, nhưng chưa bao giờ dám mong mình phải chiếm bằng được.”
Khương Nghênh sống hai mươi sáu năm tuổi đời rồi, cô nghĩ rằng mọi cảm tính nơi mình đã được cuộc sống mài giũa thành lý tính.
Nhưng vào lúc này, cô chợt cảm thấy tính cảm tính được chôn sâu trong cốt tủy cô đang bắt đầu nảy mầm.
Truyện được đăng tại TruyenMoi
Châu Dị nhìn thấy sự bất an trong đôi mắt Khương Nghênh, anh nói:
"Em vẫn còn nghĩ đến chuyện tiền tiêu vặt sao?"
Khương Nghênh:
"Em xin lỗi."
Châu Dị lại hỏi:
“Sao em lại xin lỗi?”
Khương Nghênh mím môi, thành thật nói:
"Tôi cảm thấy có lỗi."
Châu Dị cười nhẹ:
"Có lỗi gì chứ? Em thấy có lỗi vì nhận tiền của anh nhưng lại chẳng cảm ơn anh, hay là em thấy có lỗi vì anh yêu em lâu như vậy nhưng em không thể nào đáp lại anh?”
Khương Nghênh cúi mắt nhìn xuống, nói:
"Cả hai."
Châu Dị nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, giả vờ thở phào nhẹ nhõm:
“Anh tự nguyện, sao em lại cảm thấy áy náy?”
Khương Nghênh nhất thời bối rối không biết trả lời thế nào, chỉ đành im lặng.
Nhìn dáng vẻ cô, Châu Dị thở dài, đưa tay nắm lấy cánh tay Khương Nghênh, kéo cô vào lòng ôm chặt:
“Rõ ràng là anh đang bị xử trảm, em là thẩm phán, mà sao trông em còn đáng thương hơn cả anh?”
Khương Nghênh vùi mặt vào ngực Châu Dị, không nói gì.
Châu Dị cúi đầu vuốt tóc cô, nói với giọng khàn khàn:
“Anh đã chuẩn bị hàng chục nghìn cách để đến gần em, nhưng duy nhất là không có cái cách lật lại chuyện cũ.”
Châu Dị nói, yết hầu anh chuyển động lên xuống:
"Anh không muốn lòng tốt của anh dành cho em trở thành gánh nặng cho em."
Bàn tay của Khương Nghênh siết chặt gấu áo Châu Dị.
Châu Dị chú ý tới động tác nhỏ của cô, cười nhỏ:
"Đừng nói nữa, khung cảnh này rất cảm động, hay là em khóc đi để thỏa mãn thói hư vinh của một kẻ yêu thầm sâu đậm anh đây?”
Những giọt nước mắt trong mắt Khương Nghênh vốn đã kìm nén, nhưng khi nghe Châu Dị nói vậy, cô đã bật khóc.
Những dòng nước mắt của Khương Nghênh chảy ra như vỡ đê, nhưng lại không hề phát ra tiếng.
Châu Dị tựa cằm vào đầu Khương Nghênh, ôm anh chặt hơn một chút:
“Cô gái nhỏ của anh đã lớn rồi, thậm chí còn học được cách nhịn khóc.”