Trong phòng trị liệu, Khương Nghênh đang nằm trên ghế điều trị, trên đầu đội chiếc mũ định vị.
Khúc Tích đứng bên cạnh cô, đôi chân mày nhíu lại.
Hai người đều không nói gì, nhưng Châu Dị chú ý tới động tác nhỏ của Khương Nghênh, cô đưa tay nắm lấy tay Khúc Tích.
Khóe mắt Khúc Tích lập tức đỏ lên, cô cố gắng cười, nhưng trông còn tệ hơn so với khóc.
"Sếp Châu, việc chữa trị sẽ mất khoảng hai mươi đến ba mươi phút. Anh có muốn ngồi đợi không?"
Vu Chính nói.
Châu Dị hai tay đút túi quần, ánh mắt sâu thẳm nói:
"Không cần."
Vu Chính nghe vậy mỉm cười, cúi đầu lật qua hồ sơ bệnh án trong tay mà không để ý nhiều, trong ánh mắt đang cúi nhìn ánh lên đôi nét giễu cợt.
Khi bắt đầu điều trị, Khương Nghênh nhắm chặt mắt và trông khá bình thường.
Nhưng ước chừng vài phút sau, sắc mặt Khương Nghênh trắng bệch, trên trán bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Châu Dị thấy vậy, lòng chợt thắt lại:
"Không phải chú nói vật lý trị liệu sẽ không đau đớn sao?"
Châu Dị nói xong, Bùi Văn Hiên đứng bên cạnh sửng sốt một lát, quay đầu nhìn về phía Vu Chính:
"Tiểu Vu, Nghênh Nghênh thế này là...”
Vu Chính nhìn thoáng qua phòng trị liệu, anh dường như đã quen với tình huống bên trong, giọng điệu bình tĩnh, trông anh khá dịu dàng, nhưng trong ánh mắt lại không hề có một chút ấm áp nào:
“Tình trạng của Nghênh Nghênh khá đặc biệt, tác dụng của việc điều trị khá rõ ràng.”
Bùi Văn Hiên: "..."
Quai hàm Châu Dị siết chặt, anh nghiến răng thật chặt.
Hai mươi phút rõ ràng không phải là thời gian dài, nhưng Châu Dị lại cảm thấy như đang phải chịu đựng cả năm.
Nhiều lần anh muốn lao đến phòng điều trị đối diện và bắt dừng lại, nhưng lý trí mách bảo anh không nên làm vậy.
Cô gái mà anh yêu quý đang cố gắng thoát khỏi cái bóng của quá khứ, và anh không thể gây cản trở cho cô ấy được.
Bùi Văn Hiên được y tá gọi đi giữa chừng.
Cô y tá nhỏ nói một trong những bệnh nhân Bùi Văn Hiên phụ trách gặp các biến chứng sau phẫu thuật.
Khi Bùi Văn Hiên rời đi, chỉ còn lại Châu Dị và Vu Chính trong phòng thiết bị.
Vu Chính ngước mắt nhìn Châu Dị, quan sát những biểu cảm nhỏ nặt trên mặt anh, khóe môi nở nụ cười:
"Sếp Châu, nếu xem khiến anh đau lòng thì đừng xem, anh không xem sẽ dễ chịu hơn.”
Châu Dị vẫn đứng bất động trước tấm kính một chiều, tựa như chưa từng nghe thấy những gì Vu Chính nói.
Thấy Châu Dị không để ý tới mình, Vu Chính cũng không tức giận, cầm hồ sơ bệnh án đứng dậy đi về phía Châu Dị:
"Từ khi học đại học Khương Nghênh đã điều trị ở đây. Cô ấy là một cô gái rất kiên cường."
Châu Dị vẫn im lặng.
Vu Chính nói thêm:
“Cô ấy chưa bao giờ thoát ra khỏi ám ảnh củra tuổi thơ nên tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ yêu ai đó trong hoàn cảnh như vậy.”
Châu Dị lạnh lùng liếc nhìn Vu Chính:
“Có phải bác sĩ tâm thần nào cũng nói nhiều như anh không?”
Vu Chính bình thản trả lời:
"Ồ, không có, trong số các bác sĩ tâm thần mà tôi biết, tôi là người duy nhất nói nhiều."
Châu Dị: "..."
Khi thời gian điều trị tăng lên, Khương Nghênh trong phòng điều trị trông rất tệ, trán đầy mồ hôi và toàn thân co giật.
Châu Dị hai tay đang đút trong túi siết chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay, trái tim đau đớn như bị xé nát.
Khi hết hai mươi phút, việc điều trị được dừng lại.
Một y tá tiến tới giúp Khương Nghênh tháo mũ định vị, Khương Nghênh nằm bất động trên giường điều trị, gần một phút sau, Khương Nghênh đột nhiên xoay người đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Châu Dị chợt thấp thỏm:
“Cô ấy định làm gì?”
Vu Chính:
"Nôn mửa, tác dụng phụ của vật lý trị liệu đối với Khương Nghênh là chóng mặt, nhức đầu và nôn mửa."
Lời nói của Vu Chính rất nhẹ nhàng như gió thoảng, anh không hề quan tâm đến sự nguy hiểm thâm trầm trong ánh mắt của Châu Dị.
Nói xong, anh dừng lại rồi nói tiếp:
"Sếp Châu, Khương Nghênh nôn mửa xong sẽ đến chào tôi, anh có muốn gặp mặt cô ấy không, hay là...?”
Lúc đó, Khương Nghênh đang nôn mửa trong phòng tắm.
Khúc Tích ở bên cạnh cô, nước mắt rơi như mưa.
Khúc Tích vỗ lưng Khương Nghênh, đồng thời lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt mình, cô sợ Khương Nghênh quay lại nhìn thấy.
Khúc Tích:
“Bà có muốn uống nước khoáng không?”
Khương Nghênh nói: "Ừ."
Khúc Tích khụt khịt mũi, trả lời:
"Bà chờ chút.”
Khúc Tích nói xong liền chạy ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi ở tầng một bệnh viện.
Sau khi đi mua nước khoáng trở về, Khương Nghênh đã ngã gục trong phòng tắm, cô gái vốn lạnh lùng và quyến rũ giờ đây trông vô cùng thê thảm.
"Nghênh Nghênh, nước đây."
Khúc Tích mở nước khoáng đưa tới miệng Khương Nghênh.
Khương Nghênh uống vài ngụm súc miệng, sau đó dựa vào cửa ở phòng kế bên nhìn chằm chằm Khúc Tích:
“Bà có sợ không?”
Khóe mắt Khúc Tích ửng đỏ, cô tỏ vẻ không để ý:
"Cũng có phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy đâu.”
Khương Nghênh cố gượng cười:
"Có phải là rất xấu không?”
Khúc Tích nói:
“Tôi không phải Châu Dị.”
Nói xong, Khúc Tích nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Nghênh, nói thêm:
"Cho dù là tên Châu Dị đi nữa, thì anh ta cũng sẽ không cho là bà xấu, mà sẽ chỉ cảm thấy thương bà nhiều hơn.”
Châu Dị ra khỏi phòng thiết bị, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, tìm một nơi yên tĩnh dừng xe, lấy điện thoại gọi cho Tần Trữ.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Tần Trữ vang lên:
"Dị, có chuyện gì thế?"
Châu Dị nhặt hộp thuốc lá vứt trên bảng điều khiển trung tâm lên, cắn điếu thuốc vào môi:
“Giúp tôi điều tra một người.”
Tần Trữ: “Ai?”
Châu Dị:
“Bác sĩ tâm lý của Nghênh Nghênh, Vu Chính.”
Tần Trữ:
“Ông nghĩ anh ta có vấn đề gì?”
Châu Dị bình tĩnh nói:
"Tà ác."
Tần Trữ cười khúc khích:
"Là bác sĩ tâm lý chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Bác sĩ có ý thức kiểm soát đạo đức rất cao."
Châu Dị tựa hồ cười mà không cười:
"Luật sư thì luôn đứng về phía chính nghĩa, mà ông thì sao? Chúng ta không thể đeo kính lọc chỉnh vì yếu tố thần thánh của một nghề nghiệp nào đó.”
Tần Trữ cứng lời:
"Ông Bùi nói đúng, chó cũng không đến mức chó như ông."
Sau khi cúp máy với Tần Trữ, Châu Dị lại gọi ngay cho Cận Bạch.
Nhạc chuông vang lên vài lượt, Cận Bạch nhấc điện thoại lên, giọng điệu hưng phấn nói:
"Anh rể, anh gọi em có chuyện gì vậy?"
Châu Dị đi thẳng vào vấn đề:
“Giúp tôi tiếp cận một người, nhưng đừng để chị cậu biết.”
Cận Bạch tò mò:
"Ai?"
Châu Dị:
"Vu Chính."
Cận Bạch trước giờ có công việc là điều tra con người, cậu chưa bao giờ hỏi thăm nguyên nhân, nhưng vì lần trước đã học được bài học của Cố Minh nên lần này anh không dám khinh suất, nuốt nước bọt và hỏi:
"Anh rể, vậy... Vu Chính thì sao? Xu hướng tính dục bình thường chứ?”