TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vưu Vật
Chương 392: Chó cắn không bao giờ sủa

Nhiếp Chiêu mở ra khép lại đôi môi mỏng, lúc nói chuyện ánh mắt luôn nhìn về phía Khương Nghênh, tràn đầy hung hãn.

Nhiếp Chiêu nói xong, Khương Nghênh nheo mắt nói:

“Chó cắn người sẽ không sủa, chú sủa lớn quá.”

Nhiếp Chiêu đưa đầu ngón tay ấn lên khóe miệng, nụ cười càng sâu:

"Chó cắn cô, cô có cắn lại chó không?"

Khương Nghênh:

“Không đâu, với tính tình của tôi, tôi sẽ hầm thịt chó.”

Trên tầng hai, phòng ngủ của ông cụ Châu.

Châu Dị ngồi dựa vào ghế, dưới chân rải rác mấy tàn thuốc.

Sắc mặt ông Châu tái xanh, trông như hụt hơi.

Ông Châu nghẹn ngào nói:

"Những gì ta vừa nói có lẽ cháu cũng không muốn Nghênh Nghênh biết đúng không?”

Châu Dị thở hắt, khói bay ra từ lỗ mũi.

Thấy Châu Dị im lặng, ông cụ Châu nghiến răng nghiến lợi hỏi:

"Cháu muốn nuốt lời?”

Châu Dị cắn điếu thuốc hút nơi khóe môi, vẫn im lặng.

Ông cụ bình tĩnh lại, ho vài tiếng rồi nói:

“Dị, cháu đừng ép ta.”

Ông cụ Châu nói xong, do dự một chút, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Châu Dị rút điếu thuốc trên khóe miệng ra rồi dập tắt, ngước mắt lên:

"Hãy bảo người biết chuyện đó của ông giữ kín miệng, nếu không thì dù ông có chết thành tro, cháu cũng sẽ moi tro ông lên cho cá ăn đấy.”

Châu Dị nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.

Trên thực tế, khi ông Châu nói muốn cùng anh bàn bạc công chuyện, Châu Dị đã đoán trước được kế hoạch của ông ta.

Ông cụ đã tính toán lập mưu cả đời, mưu mô của ông trước khi chết, không thể nào không chừa lại hậu lộ.

Ông cụ không trực tiếp lật mặt với anh là vì hiện giờ ngoài anh ra, ông cụ chẳng còn ai để dựa dẫm.

Cá chết lưới rách, đó có lẽ là hoàn cảnh của ông cụ hiện tại.

Ông cụ Châu đang đặt cược vào vị trí của Khương Nghênh trong lòng Châu Dị.

Chỉ cần Khương Nghênh không phải là người đầu tiên trong lòng Châu Dị thì trò chơi này sẽ không thể thành công.

Sau khi anh ra khỏi phòng ông cụ Châu, Lý Thuận Đức đã chờ ở ngoài cửa:

“Cậu hai.”

Châu Dị vẻ mặt không chút biểu cảm liếc nhìn ông ta:

"Dạo này ông cụ có gặp ai không?”

Lý Thuận Đức vẫn luôn cảnh giác, nghe Châu Dị nói, lập tức trả lời:

"Không, ngoại trừ người hầu đưa cơm mỗi ngày và bác sĩ gia đình ra, thì ông không gặp bất kỳ ai.”

Châu Dị trầm giọng nói: "Ừ."

Lý Thuận Đức nhìn vẻ mặt Châu Dị biết ngay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng Lý Thuận Đức không hỏi, hắn định vị bản thân rất rõ ràng, với địa vị của hắn, hắn không có tư cách hỏi chuyện như vậy.

Châu Dị đi xuống cầu thang, đến góc đường, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Khi cuộc gọi được kết nối, Châu Dị lạnh lùng nói:

“Tiểu Cửu, giúp tôi tìm xem trong số người hầu của Châu gia gần đây có ai kiếm được số tiền lớn, không chỉ tài khoản cá nhân của họ, mà còn cả người thân, bạn bè của họ, họ hàng và bạn bè của người thân và bạn bè họ.”

Tiểu Cửu đáp:

"Dạ, sếp Châu.”

Châu Dị:

“Sau khi phát hiện ra, không cần tôi dạy cậu phải làm gì đâu nhỉ?”

Tiểu Cửu:

“Tôi biết, diệt họ.”

Châu Dị đưa tay nhéo lông mày, trầm giọng nói:

"Tiểu Cửu."

Tiểu Cửu:

"Dạ?"

Châu Dị:

“Nếu muốn ở lại với vợ chồng tôi thì đừng dính vào kiện tụng liên quan đến tính mạng con người.”

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:

"Tôi sẽ sai người khác làm."

Châu Dị hít sâu một hơi, nói:

"Đi làm đi, dù có phát hiện ra chuyện gì cũng đừng nói cho phu nhân biết."

Tiểu Cửu:

"Đã hiểu."

Sau khi cúp điện thoại với Tiểu Cửu, Châu Dị trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại tối đen: Anh đã chọn tới chọn lui trong số người của Trần Trữ, sao lại chọn ra một người như thế này chứ?

Trong bữa tối, Châu Hoài An cố tình đề cập đến việc phá bỏ trại trẻ mồ côi để buộc Châu Dị phải phục tùng.

Châu Dị và Khương Nghênh đều bình tĩnh như chưa hề nghe thấy gì.

Châu Hoài An:

“Nếu ta nhớ không nhầm thì trước đây Nghênh Nghênh từng ở trại trẻ mồ côi đó phải không?”

Bị gọi tên, Khương Nghênh ngước mắt lên, nhỏ giọng đáp:

"Đã lâu quá rồi, con nhớ không rõ."

Châu Hoài An miệng mỉm cười, bụng một bồ dao găm:

"Thật sao?"

Khương Nghênh cười không trả lời.

Châu Hoài An vừa dứt lời, bầu không khí trở nên căng thẳng, Châu Dị gắp một miếng sườn chua ngọt vào bát Khương Nghênh, không chút do dự nói:

“Hôm nay nói chuyện thôi, con đã bán hết cổ phần của Châu Thị cho mẹ lớn rồi. Con cũng không quan tâm đến tài sản của Châu Gia. Vì vậy, từ nay trở đi, Châu Gia không cần gọi cho con và Nghênh Nghênh nếu có chuyện gì xảy ra.”

Châu Hoài An nghe vậy tức giận:

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Châu Dị lười biếng ném chiếc đũa trong tay lên bàn ăn, mỉm cười nói:

“Nghĩa đen là vậy.”

Châu Hoài An nghiến răng nghiến lợi:

"Nghiệt tử mà!”

Châu Dị:

"Chẳng phải ba đã biết con là nghiệt tử từ lâu rồi sao?”

Bữa ăn kết thúc không vui trong bối cảnh Châu Dị và Châu Hoài An cãi nhau.

Ăn xong, Châu Dị và Khương Nghênh rời đi, Tiểu Cửu lái xe đợi ở bên ngoài.

Hai người vừa định lên xe, Lục Mạn liền đuổi theo ra khỏi vườn hoa:

“Dị.”

Châu Dị dừng lại, nháy mắt với Khương Nghênh, ra hiệu cho cô lên xe trước.

Khương Nghênh hiểu ý, khẽ gật đầu, mở cửa xe cúi người ngồi vào trong.

Khương Nghênh vừa lên xe, Lục Mạn nhanh chóng đi giày cao gót đến trước mặt Châu Dị, liếc nhìn Khương Nghênh qua cửa kính ô tô, hạ giọng nói với Châu Dị:

“Nói với Nghênh Nghênh là cô nhi viện sẽ không bị phá bỏ đâu.”

Châu Dị khẽ nhướng mày:

"Dạ?"

Lục Mạn:

“Có đi thì phải có lại.”

 

| Tải iWin