Tin nhắn của Khương Nghênh.
Nói ngắn gọn, có địa chỉ kèm theo.
Cát Châu đã từng nghe nói về Phong Nguyệt Trường ở Dung Thành rồi.
Danh tiếng không nhỏ, nhưng danh tiếng cực kỳ xấu.
Đúng như tên gọi của nó, đây là một trăng gió, tốt xấu đều có.
Nếu Lục Vũ bị giấu ở đây, cứu cậu e còn khó hơn lên trời.
Cát Châu nhìn tin nhắn của Khương Nghênh trong vài giây, ngón tay di chuyển, gõ một câu trên giao diện trò chuyện để xác nhận: Lục Vũ bị giấu ở nơi này?
Khương Nghênh: Ừ, tôi sẽ cho người đến đón cậu và Tiểu Cửu.
Cát Châu: Được.
Sau khi gửi tin nhắn cho Khương Nghênh, Cát Châu đưa tay xoa mặt hai lần để điều chỉnh tâm trạng, quay đầu lại nhìn Tiểu Cửu nở một nụ cười vui tươi và nói:
"Anh Cửu, Lục Vũ đang bị giấu ở Phong Nguyệt Trường ở Dung Thành, chị Khương Nghênh bảo sẽ cử người đến đón hai chúng ta."
Tiểu Cửu lái xe rất tử tế:
“Không cần, đông người rất dễ bứt dây động rừng.”
Cát Châu nói đùa:
“Nhưng chẳng phải chỉ có hai chúng ta thì thế lực quá kém còn gì?”
Tiểu Cửu:
"Tôi không thành vấn đề."
Cát Châu cười xấu hổ:
“Thật ra tôi cũng ổn.”
Tiểu Cửu cười nghiêm túc nói:
"Đến lúc đó cậu đừng rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi đảm bảo cậu không chết cũng không tàn tật."
Cát Châu: "..."
Cát Châu: Cảnh giới cao nhất của trạng thái tỏ ngầu là đây ư? Giải thích quá rõ rồi còn gì?
Ở bên kia, Khương Nghênh cảm thấy bất an sau khi gửi tin nhắn cho Cát Châu.
Cô cụp mắt nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, muốn nói với Cát Châu điều gì đó, đột nhiên màn hình điện thoại di động sáng lên, Cát Châu gửi tin nhắn: Không cần cử người tiếp ứng đâu.
Khương Nghênh: ?
Cát Châu: Anh Cửu sẽ bảo vệ tôi.
Khương Nghênh: ? ?
Cát Châu: Anh Cửu đưa tôi làm ngầu, đưa tôi bay.
Khương Nghênh mím môi: Hãy nghiêm túc và chú ý đến an toàn.
Cát Châu: Nếu ông anh này không bảo vệ được tôi, tôi có làm ma cũng kéo theo ông ấy.
Khương Nghênh vẫn tin tưởng vào khả năng của Tiểu Cửu.
Ngoại trừ tư duy cứng nhắc của đàn ông thìchẳng có bất kỳ vấn đề nào cả.
Có khả năng chiến đấu, anh cũng thận trọng nữa.
Tiểu Cửu đương nhiên có ý đồ của mình khi bảo đừng cử thêm người đến tiếp ứng, Khương Nghênh cũng không kiên trì giữ ý kiến của mình.
Lúc này, an toàn tính mạng là quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Đọc xong tin nhắn của Cát Châu, Khương Nghênh đóng điện thoại lại, nhét vào túi, sau đó xuống lầu lái xe đến công ty.
Hôm nay Khương Nghênh đến muộn nên cô đậu xe thẳng vào bãi đậu xe trên mặt đất thay vì đi xuống bãi đậu xe ngầm.
Sau khi đỗ xe, Khương Nghênh bước vào cửa công ty.
Vừa bước vào sảnh đã nghe thấy hai cô bé ở quầy lễ tân đang bàn tán xôn xao về vụ bê bối của một người mẫu nổi tiếng.
"Tôi nghĩ lần này anh Vệ gặp rắc rối rồi, lật xe quá khủng.”
"Mấu chốt là chuyện này quá đáng sợ, đến mấy tỉ, nói khó nghe là chẳng khác gì gọi vốn phi pháp.”
"Có vẻ như lần này bộ phận quan hệ công chúng lại bận rộn."
Hai cô bé đang nói chuyện với nhau nhưng không ai để ý tới Khương Nghênh.
Mãi cho đến khi Khương Nghênh bước tới và gõ ngón tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch vài lần, hai người mới bất ngờ phát hiện ra sự tồn tại của Khương Nghênh.
"Chị… chị Khương."
Khương Nghênh ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người:
"Vừa rồi hai người đang nói gì vậy?"
Hai người căng thẳng nhìn nhau, xô đẩy nhau, cuối cùng người mạnh dạn hơn một chút trả lời:
"Vâng, xin lỗi chị. Tụi… tụi em không nên nói chuyện trong lúc làm việc.”
Khương Nghênh:
"Trả lời vấn đề của tôi."
Cô bé:
“Là… là chuyện thanh toán lần đầu 10% mua xe mới rất nổi tiếng cách đây ít lâu ấy ạ.”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
"Rồi sao?"
Cô bé có chút xấu hổ không dám nói ra, nuốt khan nói:
“Nghe nói bị lật xe, hoàn toàn không phải là trả trước 10% mua chiếc xe mới, mà toàn bộ hợp đồng mua xe đều là hợp đồng thuê.”
Khương Nghênh cau mày:
"Cái gì?"
Cô bé có vẻ xấu hổ:
“Tôi không biết chi tiết, nhưng những gì đang lan truyền trên Internet dữ dội lắm."
Cô bé nói xong, Khương Nghênh thấy cũng không hỏi thêm được gì nữa, gật đầu với đối phương rồi đi về phía thang máy.
Nhìn Khương Nghênh rời đi, hai cô gái ở quầy lễ tân thở phào nhẹ nhõm.
“Cả hai chúng ta sẽ bị đuổi chứ?”
"Có lẽ là không. Tôi nghe các nhân viên cũ nói Trưởng phòng Khương không quản những chuyện này.”
“Chẳng mấy khi, bây giờ mà lại có lãnh đạo không bắt chẹt nhân viên quèn.”
Cửa thang máy mở ra, Khương Nghênh đi thang máy đến bộ phận quan hệ công chúng.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy bộ phận quan hệ công chúng đang bị vây kín.
Khương Nghênh cau mày, liếc nhìn đám đông và bước về phía trước.
"Vệ Tiêu, đẹp trai quá!"
"Đỉnh lưu đúng là đỉnh lưu. Uống nước mà cũng đẹp trai như vậy".
"Anh Ngụy có bạn gái không?"
Khương Nghênh đứng ở phía sau đám người, cất giọng hỏi:
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Các nữ nhân viên đang thảo luận sôi nổi khi nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, rồi sững người khi nhìn thấy người đứng sau họ chính là Khương Nghênh.
Khương Nghênh:
“Mọi người không cần làm việc à?”
Mọi người: "..."
Khương Nghênh:
"Bộ phận nào nhàn rỗi như vậy?"
Mọi người: "..."
Bầu không khí căng thẳng, khoảng chục nữ nhân viên chặn lối vào bộ phận quan hệ công chúng không dám thở.
Kiều Nam đang đứng ở phòng quan hệ công chúng nhìn thấy Khương Nghênh, vội vàng chen ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Khương Nghênh mấy bước, thấp giọng nói:
“Trưởng phòng Khương, mà Vệ Tiêu nhận bị lật xe rồi.”