Khi Châu Dị và Khương Nghênh lái xe về Thủy Thiên Hoa Phủ, Tô Dĩnh đã về trước, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống nước, hai tay cầm cốc nước.
Nghe thấy tiếng cửa, Tô Dĩnh quay người lại.
Sau khi nhìn thấy Châu Dị và Khương Nghênh, cô mím môi nói:
"Hai đứa về rồi à?”
Khương Nghênh cười nói:
"Dạ."
Châu Dị mỉm cười trả lời:
"Sao dì về sớm vậy?"
Tô Dĩnh đáp:
"Cũng khá muộn rồi."
Châu Dị:
“Cháu cứ tưởng chú ba sẽ nhân cơ hội này tỏ tình.”
Châu Dị trực tiếp mở miệng, Tô Dĩnh mặt đột nhiên đỏ bừng:
"Đâu có."
Tô Dĩnh nói xong liền đứng dậy nói:
"Đã muộn rồi, hai đứa sớm tắm rửa nghỉ ngơi đi."
Tô Dĩnh nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, liền chạy khập khiễng trở về phòng ngủ.
Thấy vậy, Khương Nghênh cau mày nhìn Châu Dị.
Châu Dị không hề cảm thấy áy náy, cười với vẻ mặt giả ngu:
"Anh cố tình mà, dì cứ ở mãi trong phòng khách thì làm sao nói chuyện với chú ba được?”
Khương Nghênh:
"Anh đúng là tính toán kỹ quá.”
Châu Dị tiến lên nửa bước, giúp Khương Nghênh cởi áo khoác, kiểm tra vết thương trên vai, cười khúc khích:
"Trong hộp thuốc ở nhà có thuốc xịt bong gân, lát nữa em mang lên cho dì."
Khương Nghênh mỉm cười: "Ừ."
Vài phút sau, Khương Nghênh xuất hiện trong phòng ngủ của Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh ngồi ở bên giường đang cầm khăn lau lên mắt cá chân.
Khương Nghênh đưa bình xịt trong tay cho cô:
"Dì, anh Dị nói bình xịt này có tác dụng tốt, dì có thể dùng thử."
Tô Dĩnh đưa tay nhận lấy bình xịt, xấu hổ cười nói:
"Cho dì cảm ơn Dị."
Khương Nghênh cười nói:
"Chúng ta đều là một nhà, không cần khách khí như vậy."
Khương Nghênh đưa bình xịt xong, không lập tức rời đi mà đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài một lúc.
Thấy cô không có ý định rời đi, Tô Dĩnh lúng túng nói:
"Nghênh Nghênh, cháu có chuyện gì muốn nói với dì à?"
Khương Nghênh nghiêng đầu:
"Dì, dì có thích chú Bùi không?"
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh cũng biết Khương Nghênh sẽ hỏi vấn đề này, nhưng cô không ngờ Khương Nghênh lại hỏi thẳng như vậy.
Tô Dĩnh mím môi, im lặng.
Thấy Tô Dĩnh im lặng, Khương Nghênh cũng không có ý định hỏi thêm gì nữa:
"Nếu thích thì dì có thể thử một lần."
Tô Dĩnh nắm chặt bình xịt trong tay:
"Không thích hợp đâu."
Khương Nghênh:
"Dì còn chưa thử, làm sao biết không thích hợp?"
Nghe Khương Nghênh nói xong, Tô Dĩnh cúi đầu nhìn bình xịt trong tay không nói gì, ước chừng mười giây sau, cô cười khổ nói:
“Dì không thông minh lắm, nhưng dì cũng không ngu ngốc, anh ấy và dì hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới, môi trường trưởng thành khác nhau, tri thứ về một vấn đề nào đó cũng chênh nhau rất nhiều.”
Tô Dĩnh nói xong, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh:
"Cháu có biết bữa tiệc tối nay dì đã chuẩn bị bao nhiêu không?"
Khương Nghênh và Tô Dĩnh nhìn nhau.
Tô Dĩnh nói:
"Dì không chắc họ muốn ăn món Trung hay món Tây, nên dì đã kiểm tra trước cả hai nghi thức trên mạng, nhưng dù vậy, dì vẫn lo lắng mình sẽ phạm sai lầm."
Khương Nghênh:
"Cháu hiểu."
Ngày xưa cô cũng như vậy.
Tô Dĩnh nhìn Khương Nghênh rũ mắt xuống:
"Nghênh Nghênh, khi đến tuổi của dì, sẽ muốn có một mái ấm của riêng mình, có một người yêu thuộc về mình, nhưng dì càng muốn sống phần đời còn lại trong yên tĩnh.”
Nói xong, Tô Dĩnh dừng một chút, tiếp tục nói:
"Bác sĩ Bùi rất tốt, nhưng dì không xứng với anh ấy."
Khương Nghênh không phải là loại người cảm tính.
Vì vậy, lúc này cô không thể nói “Đừng coi thường bản thân mình”.
Bởi vì cô biết rất rõ lời nói của Tô Dĩnh không phải là coi thường bản thân mà là sự thật.
Thực sự tốt với một người là cho người đó lớn lên trong sự hiểu biết đúng đắn, chứ không phải để họ đắm mình trong những lời nói dối thiện ý.
Dù là thiện ý thì vẫn là nói dối.
Và nhiều khi, phản ứng dây chuyền của những lời nói dối thiện ý lại không mang đến nhiều thiện chí cho đương sự.
Tô Dĩnh vừa nói xong, bầu không khí trong phòng như đông lại trong khoảng một phút.
Khương Nghênh bước tới, đi đến bên giường Tô Dĩnh rồi ngồi xuống.
Tô Dĩnh sửng sốt một lát, nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh nhếch môi:
"Dì, con đồng ý với ý kiến của dì."
Tô Dĩnh cười nói: "Ừ."
Khương Nghênh quay đầu nhìn Tô Dĩnh:
“Nhưng dì không muốn thử sao? Chú ba Bùi rất tốt và dịu dàng. Điều quan trọng nhất là tình yêu của chú ấy dành cho dì không phải là hời hợt, chú ấy không phải là người hời hợt. Chú không phải là chàng trai trẻ, chú ấy cũng chưa từng gặp ai tốt hơn dì. Chú tỏ tình với dì là điều chú đã suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Nụ cười trên mặt Tô Dĩnh trở nên gượng gạo.
Khương Nghênh rời mắt khỏi Tô Dĩnh, cho cô một cơ hội để thở, cô mím chặt đôi môi:
"Dì, anh Dị không phải là bố con, và chú Bùi cũng không phải.”
Lời nói của Khương Nghênh xuyên thấu vào sâu trong lòng Tô Dĩnh.
Tô Dĩnh cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng.
Bầu không khí vừa mới sống lại trong phòng lại đông đặc.
Lần này thời gian đông đặc lâu hơn trước.
Một lúc lâu sau, Tô Dĩnh mới khàn giọng nói:
“Dì vẫn còn nhớ năm đó bố cháu đối với mẹ cháu tốt như thế nào.”
Khương Nghênh quay đầu lại:
“Lẽ nào vì thấy hoa tàn vào mùa đông mà ta không ngắm hoa vào mùa xuân?”
Tô Dĩnh:
“Nghênh Nghênh.”
Khương Nghênh:
"Lỗi ở Khương Tân Viễn, không phải là con hay là dì.”