Châu tam gia nói xong, trong lòng Khương Nghênh đập thình thịch, một loại dự cảm không lành tự nhiên dâng lên.
Thấy Khương Nghênh im lặng, Châu tam gia cười khẩy, lăn xe lăn về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Nhìn bóng lưng Châu tam gia, Khương Nghênh khẽ mím môi.
Châu Dị đứng bên cạnh cô, bình tĩnh nắm tay cô, lắc đầu với cô.
Khương Nghênh hiểu ý, im lặng.
Châu tam gia nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vài phút, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, cười lạnh nói:
"Cô cho rằng người phóng hỏa là Khương Tân Viễn sao?"
Khương Nghênh im lặng.
Châu tam gia: "À."
Châu tam gia nói xong, Khương Nghênh còn chưa kịp trả lời, Lục Mạn từ bên ngoài bước vào, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.
Lục Mạn đi một đôi giày cao gót màu cà phê bằng da cừu, vào cửa cũng không thay, đi thẳng đến chỗ Khương Nghênh và Châu Dị:
“Dị đã biết Tam gia rồi phải không?”
Châu Dị: "Dạ."
Lục Mạn nghiêm túc nói:
“Ân oán của đời trước không liên quan gì đến thế hệ các con, hiện tại ông cụ đã mất, cha các con cũng không còn nữa, Châu gia làm ăn lớn, không thể không có trụ cột, nên dì chuẩn bị đón Tam gia về, để cho ông làm chủ."
Lời nói của Lục Mạn thoạt nghe có vẻ ổn nhưng thực chất lại đầy sơ hở.
Ông cụ Châu và Châu Hoài An đều không còn nữa, nhưng Châu Diên và Châu Dị đều không phải là trẻ con, dù thế nào cũng không đến lượt Châu tam gia gánh vác gia tộc này.
Cộng thêm mối bất bình nổi tiếng giữa ông cụ Châu và Châu tam gia năm đó, hành động của Lục Man chẳng khác nào là một cái tát vào mặt ông cụ Châu.
Lục Mạn nói xong, nhìn Châu Dị một lát, chờ Châu Dị bày tỏ lập trường của mình.
Châu Dị cười nhạt: "Được."
Lục Mạn nghe vậy sửng sốt một lúc, vẻ mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên:
"A Dị vẫn là người hiểu chuyện nhất."
Châu Dị:
“Trước đây con đã nói rồi, mọi việc trong Châu gia, ngoại trừ Châu Thị Media, tất cả đều không liên quan gì đến con.”
Tuy vẻ mặt Lục Mạn không thể hiện điều gì, nhưng có thể thấy được bà ta rất hài lòng với câu trả lời của Châu Dị.
Châu Dị nói xong, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay:
"Mẹ lớn, nếu không có chuyện gì, con và Nghênh Nghênh đi trước."
Nghe Châu Dị nói, Lục Mạn giả vờ kinh ngạc:
“Con và Nghênh Nghênh không ở lại sao?”
Châu Dị cười thật sâu:
"Không ạ, đợi đến ngày di quan ông thì tụi con sẽ về lại.”
Châu Dị nói với Lục Mạn xong, đi tới trước mặt Châu tam gia, giống như lúc trước đối Châu tam gia, cúi người cười tạm biệt:
“Tam gia, cháu và Nghênh Nghênh còn có việc ở công ty. Cháu sẽ quay lại thăm ông khi có thời gian."
Châu Dị hành xử rất cung kính, ánh mắt sắc bén của Châu tam gia tối sầm lại:
“Ừ.”
Châu Dị mỉm cười, đứng thẳng người cùng Khương Nghênh rời đi.
Ra khỏi nhà cũ của Châu gia, hai người lên xe, một người bên trái, một người bên phải.
Ngồi trong xe, Châu Dị gõ ngón tay mảnh khảnh lên vô lăng vài lần, giễu cợt nói:
“Lục Mạn đúng là càng ngày càng ngốc.”
Khương Nghênh nhẹ nhàng nói:
“Bà ấy cho rằng mình đã nắm thóp Châu tam gia, cho Châu tam gia nắm quyền quản lý Châu gia thì có thể ngăn cản anh thừa kế tài sản của gia đình. Nhưng có lẽ bà ấy không ngờ rằng động thái của bà ấy lại là cách thực sự để dụ dỗ sói vào nhà.”
Châu Dị:
“Nếu bà ấy tiếp tục giãy dụa, e là sẽ cược luôn cả mạng sống của mình.”
Khương Nghênh:
"Ông trời thử thách thì còn có thể chống lại được, chứ còn bản thân mà tự tạo nghiệt thì e là không sống nổi.”
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị mỉm cười, bẻ lái lái xe rời đi.
Hôm nay là thứ Hai, mặc dù đã qua giờ cao điểm nhưng vẫn có rất nhiều xe cộ trên đường.
Xe tới công ty, Châu Dị nghiêng người cởi dây an toàn cho Khương Nghênh, nhân cơ hội hôn lên môi cô:
“Vợ, em lên trước đi, anh gọi cho ông Bùi đã.”
Khương Nghênh đáp: "Ừ."
Khương Nghênh xuống xe, đi thang máy lên lầu, vừa vào văn phòng, Kiều Nam lập tức bước vào.
Kiều Nam cầm trong tay một tập tài liệu, đi đến bàn làm việc đưa cho Khương Nghênh:
"Chị Khương, đây đều là hợp đồng vi phạm của Thiệu Hạ."
Khuoơng Nghênh nhận lấy, xem nhanh:
"Ừ, tổng số tiền bồi thường đã được tính toán chưa?"
Kiều Nam:
“Năm triệu ba trăm nghìn.”
Khương Nghênh:
"Được rồi, hai ngày tới em có thể liên hệ với những công ty này và chuyển tiền bồi thường cho họ."
Kiều Nam:
"Dạ."
Kiều Nam nói xong, lấy tài liệu trên bàn, vẻ mặt nghi hoặc:
"Chị Khương, còn có một việc."
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Đạo diễn Lưu không đồng ý giữ lại đoạn phim Thiệu Hạ đã quay?"
Kiều Nam:
“Dạ, đạo diễn Lưu vừa gọi điện, bảo em nói với chị, không phải ông ấy không muốn giữ lại cảnh của Thiệu Hạ, mà là không có nữ diễn viên nào chịu đóng tiếp phim như vậy. Ông ấy lên tiếng cả tuần rồi nhưng không có diễn viên nào liên lạc.”
Khương Nghênh mím môi, như đang trầm tư.
Đúng là vậy. Trong một bộ phim như vậy, đoạn đầu và đoạn sau với hai nữ chính khác nhau, trong đó có một người là người đã khuất gây náo động lớn, còn người tham gia phần sau có lẽ sẽ phải làm việc cật lực chỉ để làm đệm cho người trước.
Cô đã ích kỷ rồi.
Khương Nghênh gật đầu:
"Được rồi, tôi hiểu rồi. Lát nữa em chuyển tiền vi phạm hợp đồng cho đạo diễn Lưu đi.”
Kiều Nam:
"Dạ."
Nói xong chuyện Thiệu Hạ, Kiều Nam bắt đầu chính thức báo cáo công việc của mình.
Bên kia, Châu Dị đang ngồi trong xe nói chuyện điện thoại với Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu hỏi với giọng thâm trầm:
“Châu Nhỏ, ông nghĩ xem, có phải đàn ông nên chủ động hơn trong chuyện tình cảm không?”