TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1306

Chương 1306

Sắc mặt Vương Trạch hơi có vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng than phiền: “Không ngờ Yến Nam Thiên này lại bình tĩnh như thế! Con trai và cháu trai của ông ta đều đã chết mà ông ta vẫn còn đang bế quan. Chẳng lẽ nếu không đợi đến khi nhà họ Yến của ông ta đều chết hết, ông ta sẽ không xuất quan ư?”

Tuỳ tùng bên cạnh vội nói: “Cậu chủ, có khi nào Yến Nam Thiên đã chết rồi không? Cho nên ông ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này!”

“Yên tâm, mấy ông già này rất gian trá, sao họ có thể bế quan đến chết được? Dù bọn họ đang bế quan, nhưng bọn họ đều đang nghe, chuyện gì xảy ra bên ngoài, bọn họ đều biết rõ cả.”

Vương Trạch cười khẩy, trên mặt lộ vẻ coi thường, dường như đang cười nhạo trước sự tuyệt tình của những cao thủ võ đạo này.

“Về vấn đề vì sao đến bây giờ ông ta vẫn chưa xuất quan, có lẽ vì tu vi đang đến giai đoạn mấu chốt, chỉ có lý do này mới có thể khiến bọn họ không quan tâm đến gia tộc của mình thôi.”

“Thiếu gia phân tích đúng lắm, vậy chúng ta đến tìm nhà họ Cung là gì? Dù thực lực của bọn họ ở tỉnh Tây Ninh không tệ, nhưng cũng chỉ ngang sức ngang tài với Lôi nữ vương. Hơn nữa bọn họ chỉ là gia tộc bình thường, hoàn toàn không có võ giả, sao có thể đi đối phó với Trình Kiêu được?” Tuỳ tùng hỏi một cách khó hiểu.

Vương Trạch cười to, nói với vẻ thần bí: “Nhà họ Cung không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu, nhà họ Cung ăn sâu bén rễ ở Tây Ninh, nguyên nhân lớn nhất không phải vì của cải, mà là vì chỗ dựa của bọn họ.”

“Đị, đi vào theo tôi, chúng ta nói chuyện với ông già gian xảo của nhà họ Cung một lát!

Trong phòng khách của nhà họ Cung, chủ nhà họ Cung nét mặt thân thiện ngồi đối diện Vương Trạch, trước mặt mỗi người đặt một chung trà còn đang bốc hơi nóng.

“Ngọn gió nào thổi cậu Vương đến đây vậy?” Ông chủ Cung mỉm cười hỏi.

Vương Trạch khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tôi nhìn thấy cơ hội phát tài, cho nên muốn hợp tác với tiền bối Cung.”

Ông chủ Cung bình tĩnh uống trà, sau đó đặt xuống bàn, cười nói: “Cậu Vương cứ nói đùa, toàn bộ Á tộc không ai không biết danh tiếng của nhà họ Vương, việc kinh doanh của nhà họ Vương trải rộng khắp nơi trên thế giới, sau có thể hạ mình hợp tác với nhà họ Cung được?”

“Hơn nữa, việc làm ăn nho nhỏ của nhà họ Cung chúng tôi, sao có thể lọt vào mắt nhà họ Vương được? Ha ha, cậu Vương đừng đùa với tôi nữa!”

Ông già này cảnh giác thật đấy!

Vương Trạch vẫn cười tươi, trong lòng thì thầm nói.

Xem ra muốn ông ta tin tưởng thì nhất định phải lấy ra chút thành ý.

Vương Trạch thôi tươi cười, nghiêm túc nói: “Tiền bối Cung, tôi có một tin tức muốn chia sẻ với ông.”

Ông chủ Cung nheo mắt: ‘Ồ, tôi sẵn lòng lăng nghe!”

Vương Trạch nói: “Tôi nhận được tin, Trình đại sư một thân một mình tấn công tổng đàn Hắc Vu giáo ở Nam Cương, sau đó cũng không trở về nữa.”

Trong mắt chủ nhà họ Cung có ánh sáng loé lên, nhưng chỉ chợt loé rồi biến mất.

“Ha ha, cậu Vương, tin tức này liên quan gì đến nhà họ Cung của tôi chứ?” Ông chủ Cung nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, cười khẽ nói.

Vương Trạch cười to: “Tiền bối Cung, nếu ông đã nói thế, vậy có lẽ chúng ta không thể hợp tác được rồi.”

Chủ nhà họ Cung tiếp tục uống trà, trên mặt lộ vẻ suy tư.

Vương Trạch cũng không nói gì, anh ta im lặng nhìn ông chủ Cung, nét mặt như đã tính sẵn trong lòng.

Một lát sau, ông chủ Cung lại lên tiếng một lần nữa: “Tin tức này chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”

| Tải iWin