"Chủ tịch Lâm, muốn có được thứ này không phải dễ dàng, hiện tại toàn bộ đội Thiên Long chúng tôi chỉ có ba cái. Cái này là do tôi đặc biệt xin cho cậu đó..."
"Thật sao? Thật đáng tiếc..."
Lâm Chính có chút tiếc nuối nói.
Ban đầu anh muốn tặng những người xung quanh mình mỗi người một chiếc, xem như một lá bùa hộ mệnh.
"Chủ tịch Lâm, thực ra cậu không cần phải lo lắng. Lần này hầu như toàn bộ đội Thiên Long đã được điều tới, giăng sẵn Thiên La Địa Võng. Bất luận Đại hội dùng thủ đoạn gì, chúng tôi cũng có thể bảo vệ cậu và những người xung quanh cậu an toàn!" Lý Huyền Long rất tự tin.
"Ông nói vậy tôi thấy yên tâm hơn rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, trợ lý của Từ Chính vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm".
"Đi, đưa cái này cho Từ Chính, bảo anh ấy tìm cách nhân bản nó trong thời gian ngắn nhất".
Lâm Chính đưa quả cầu cho trợ lý.
Người trợ lý nhận lấy, gật đầu rồi quay người rời đi.
Lý Huyền Long sửng sốt: "Lâm thần y, cậu..."
"Thứ này kỳ thực đối với tôi cũng không có nhiều tác dụng, nếu các ông không nhân bản được thì cứ giao cho người của tôi làm".
Lâm Chính mỉm cười.
Lý Huyền Long cau mày, thở ra một hơi rồi nói: "Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi, chúng tôi vẫn phải nói chuyện với cậu để tìm hiểu tình hình cụ thể của Đại hội hiện tại. Dù sao cậu cũng là người có nhiều liên hệ với Đại hội nhất, sau đó chúng tôi sẽ tạo một hệ thống phòng thủ".
"Không vấn đề".
Lâm Chính gật đầu, cùng Lý Huyền Long trò chuyện.
Lâm Chính lấy ra một tấm bản đồ, sau đó vẽ một vòng tròn trên đó, Lý Huyền Long tiếp tục đánh dấu mấy điểm xung quanh vòng tròn.
Lâm Chính gật đầu, Lý Huyền Long sau đó liền cầm lấy bản đồ rời đi.
Lâm Chính thấy vậy thì hít một hơi thật sâu rồi gọi điện vào văn phòng.
Mã Hải bước vào.
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải trông khá mệt mỏi.
"Thời gian này ông đã vất vả rồi".
Lâm Chính vỗ vai Mã Hải, sau đó từ trong người lấy ra một viên đan dược đưa cho ông ta.
Mã Hải không chút do dự, lập tức cầm lấy viên đan nuốt xuống, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi rất nhiều.
"Tôi phải bế quan một thời gian, hiện giờ chúng ta đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ cần giải quyết được chuyện với Đại hội là tất cả sẽ kết thúc, tôi sẽ giao quyền quản lý Dương Hoa cho ông".
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt. Có điều tôi vừa nhận được tin, người của Bạch Hoạ Thuỷ đã bí mật tới Giang Thành, có lẽ là tới tìm cậu".
"Không phải trước đó tôi đã nói chuyện với Bạch minh chủ rồi sao? Tại sao bà ấy vẫn cử người đến đây?"
Lâm Chính cau mày, sau đó hỏi: "Người đó đang ở đâu?"
"Chúng tôi đã bí mật dẫn người đó đến biệt thự ngoại ô..."
"Được, tôi sẽ đi một chuyến".
"Vâng".
…
Trong một biệt thự ở ngoại ô.
Đây là khu vực nơi Bạch Hoạ Thuỷ từng sinh sống. Tín hiệu ở đây bị chặn, xung quanh lại vắng vẻ nên nếu không phải cố tình điều tra thì sẽ không có ai chú ý đến nơi này.
Khi Lâm Chính đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ mặc váy đen đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách vừa mới tới.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: "Anh là Lâm thần y à?"
"Còn cô là ai?"
"Đừng quan tâm việc tôi là ai, có người muốn tôi đưa cho anh thứ này!"
Người phụ nữ nói rồi lấy con dao trên người ra và tự rạch bụng mình.
Lâm Chính sửng sốt.
Một lúc sau, anh nhận ra người phụ nữ đang móc một tờ giấy từ bên hông ra… đưa cho anh.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, anh cầm lấy tờ giấy đẫm máu đọc.
Một lúc sau, sắc mặt anh tối sầm lại...