Đột nhiên.
"Chỉ là một khúc xương Chí Tôn mà cũng dám làm tổn thương chủ nhân của tôi ư?"
Ầm ầm!
Uy áp của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới, trấn áp khúc xương trắng kia!
Khúc xương trắng lơ lửng giữa không trung, chỉ còn cách giữa trán Diệp Bắc Minh chừng một mét!
Cho dù như thế nào nó cũng không thể phá được trói buộc!
Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc: "Chỉ là một khúc xương ngón tay? Hơn nữa còn là ngón giữa?"
"Lại có uy lực lớn như vậy!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa!"
"Chỉ cần cậu dung hợp với khúc xương Chí Tôn này, cái tay kia của cậu sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!"
"Về phần tay trái hay là tay phải thì phải xem lựa chọn của cậu rồi!"
Nghe thấy lời này, Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn thoáng qua hai tay của mình.
Tay phải có thể sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tay trái lại có vẻ tương đối phù hợp!
Hơn nữa.
Người tu võ bình thường đều dùng tay phải công kích, có rất ít người thuận tay trái!
Chứ đừng nói đến là dùng tay trái đột nhiên công kích, uy lực còn vô cùng to lớn!
Đối thủ sẽ càng không thể tưởng tượng nổi!
Nghĩ tới đây, Diệp Bắc Minh đưa tay trái ra: "Vậy thì dung hợp vào tay trái đi!"
"Nhóc con, tôi nhắc nhở cậu một câu, có lẽ sẽ hơi đau một chút đấy".
"Thật sao? Có thể đau đến mức nào chứ?"
Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.
Một giây sau!
"A!"
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng quanh quẩn trong Lĩnh vực tuyệt đối!
...
Cùng lúc đó, Thần Giới, nhà họ Ngư.
Ngư Thất Tình vừa đẩy cửa thư phòng của bố ra, lập tức sững sờ.
Trong phòng có tổng cộng ba người!
Một người đàn ông trung niên!
Một lão già!
Một người phụ nữ trung niên!
Một giây sau, giọng nói của Ngư Thất Tình trầm xuống: "Tại sao thanh kiếm này lại ở đây?"
Cô ta nhướng mày, ánh mắt rơi lên trên người lão già ở một bên: "Ông Thẩm, ông dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"
"Thế mà còn dám mang thanh kiếm này về? Không phải tôi đã bảo ông đưa cho cậu Diệp sao?"
Người đàn ông trung niên phía sau bàn đọc sách nhướng mày.
Ông ta còn chưa mở miệng nói chuyện.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh đã cười lạnh một tiếng: "Ồ, nhà họ Ngư do cô làm chủ từ bao giờ vậy?"
"Gia chủ, ông xem con gái bảo bối của ông đi, cô ta có coi ông ra gì không?"
"Thứ nhất, không gõ cửa đã tự tiện đi vào!"
"Thứ hai, ngay trước mặt ông mà còn dám hô to gọi nhỏ, đây là không để ông vào trong mắt!"