Trong tay hai người có thêm một con dao găm, đâm về phía cổ họng!
Tốc độ nhanh như không hề có ý do dự!
Vãi!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, một bước xuất hiện trước hai người.
Hai tay tóm chặt hai con dao, hét lớn một tiếng: “Hai người làm gì vậy? Cho dù tôi không cần Đình Đình hầu hạ, hai người cũng không cần chết chứ?”
“Hai người bị bệnh gì hả?”
Mặc Phong Hành mặt xám như tro, cười khổ một tiếng: “Thiếu chủ, sứ mệnh của nhà họ Mặc từ xưa là như vậy!”
“Tổ tiên từng nói, nếu Hoa tộc không cần nhà họ Mặc hầu hạ!”
“Con cháu nhà họ Mặc tồn tại trên đời không còn ý nghĩa, cứ đi theo tổ tiên là được!”
“Mẹ kiếp…”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tổ tiên nhà họ Mặc các ông ngốc hết hả? Tôi không cho hai người hầu hạ, hai người lại muốn chết?”
Mặc Phong Hành trừng mở con mắt.
Tuy tổ tiên bị mắng, nhưng người trước mặt là thiếu chủ!
Ông ta chỉ đành lắc đầu: “Thiếu chủ, đây là lời dạy của tổ tiên!”
“Nếu cậu không cần chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể đi chết thôi!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt cạn lời!
Đây là truyền thừa cặn bã gì chứ!
Nhìn Mặc Đình Đình vô tội một cái, rồi lại nhìn Mặc Phong Hành cố chấp.
Chỉ đành thở dài một tiếng: “Được thôi, Đình Đình ở lại bên cạnh hầu hạ tôi!”
“Còn ông, cũng đừng chết, để lại cái mạng già còn có chỗ dùng!”
Mặc Phong Hành mừng đến phát khóc: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Hai người đi ra trước đi, ở đây tôi còn có việc phải xử lý”.
“Tuân lệnh!”
Hai ông cháu vui mừng đứng lên, mau chóng biến mất.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Tiểu tháp, đã có được mẫu thạch Hỗn Độn, là lúc đúc tạo thân tháp cho ông rồi!”
“Thu!”
Quát nhẹ một tiếng.
Bia mẫu thạch Hỗn Độn biến mất, lập tức chui vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Bòng hình lập tức hóa thành cao hàng trăm mét như ban đầu!
Trong tích tắc, thế giới bên trong tháp vốn bình lặng lập tức nổi gió nổi mây!
Không gian xung quanh méo mó, dao động dữ đội!
Hư ảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn dựng trên hỗn độn cũng không ngừng rung lên, dường như chịu ảnh hưởng nào đó!
“Rắc” một tiếng bức bối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nứt ra một đường, dường như có thể sập đổ bất cứ lúc nào!
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại như vậy?”
Cuối cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản ứng lại, giọng cũng biến đổi: “Bản tháp nhớ ra rồi, mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra từ vũ trụ sơ khai!”
“Nó là gốc của vạn vật, có thể diễn hóa vạn vật!”