Đoạn Bắc Minh vẫn sống, cúi đầu nhìn, mình chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Và cả huyết quản dây thần kinh đáng sợ đó, sợ đến kêu thảm: “A… a… a!”
“Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
“Làm hại con gái tao, đây là kết cục!”
Diệp Bắc Minh gầm quát một tiếng, bóp vỡ đầu của Đoạn Bắc Minh!
Máu tươi bắn ra!
“Tiểu tháp, sử dụng sức mạnh của ông, Huyết Mạch Chú Sát cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Tôi muốn cho nhà họ Đoạn tuyệt chủng hoàn toàn!”
Mấy ông lão trong phòng luyện đan còn chưa phản ứng lại, trên người đã bùng lên ngọn lửa!
“A… chuyện gì thế này? Lửa! Lửa ở đâu ra!”
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Khắp nơi nhà họ Đoạn vang lên tiếng kêu thảm trầm bổng!
“Đây là…”
Con ngươi của ông lão một mắt co lại.
“Đừng!”
Ông lão mặt rỗ nhìn ngọn lửa cháy trên lồng ngực, mấy người lập tức hóa thành tro bụi!
Lúc này Diệp Bắc Minh mới đến bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt và Diệp Nặc: “Nặc Nhi thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt làm động tác suỵt, lắc đầu: “Nặc Nhi ngủ rồi”.
“Để tôi xem”.
Diệp Bắc Minh nói rất khẽ.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, giao Diệp Nặc cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn con gái trong lòng, toàn thân đều là vết thương, Diệp Bắc Minh cay sống mũi.
Lấy ra một ít bột thuốc, cẩn thận bôi lên người Diệp Nặc!
Rồi lại lấy ra đan dược, cẩn thận bón cho Diệp Nặc uống.
“Được rồi, cũng may đều là vết thương ngoài da, máu mất đi sẽ có thể phục hồi”, Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Ngược lại là cô, tinh khí sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng!”
“Cần nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, sao hai người lại tiến vào thần giới?”
“Các sư tỷ đâu, không phải là nên ở cùng hai người à?”
“Chủ Luân Hồi đang ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Sư phụ tôi đã chết rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chủ Luân Hồi đã chết rồi, đã có chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi anh gặp được các sư tỷ thì có thể biết tất cả!”
…
Trong lầu Vạn Hoa, Độc Cô Vấn Thiên vừa dứt lời.
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức nổi giận: “Anh coi sư tỷ tôi là gì hả?”
“Ha ha”.
Độc Cô Vấn Thiên cười, lướt nhìn Tiêu Ngột: “Hình như bọn họ không nghe lời lắm hả?”
Trong giọng điệu có ý trách móc!
Tiêu Ngột sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội giải thích: “Công tử Độc Cô, anh cho tôi một cơ hội, bây giờ tôi bắt cô ta cởi giày cho anh!”