Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nói như vậy, chúng ta vào đường cùng rồi?”
“Có thể nói như vậy”.
Đạm Đài Yêu Yêu gật đầu.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Để đệ nghĩ cách!”
Liền sau đó, lấy ra một miếng ngọc bội từ trong chiếc nhẫn trữ vật.
Truyền một luồng chân nguyên vào trong đó!
Một giọng nói vui mừng truyền ra từ trong ngọc bội: “Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng liên lạc với tôi rồi, tình hình cậu ở thành Vạn Tượng thế nào rồi?”
“Có chuyện gì cần tôi giúp phải không?”
Chính là Vương Yên Nhi.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô Yên Nhi, đúng là có một chuyện nhờ cô!”
“Được, cậu nói đi”, Vương Yên Nhi cười nói.
Diệp Bắc Minh không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: “Tôi cần mười hai suất giải trừ thân phận kẻ vượt biên!”
“Cái gì?”
Vương Yên Nhi sợ giật mình, hơi lắp bắp: “Cậu… cậu Diệp, cậu đang đùa phải không?”
“Khó lắm hả?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Vương Yên Nhi cười khổ một tiếng: “Cậu Diệp, cậu đã biết chuyện kẻ vượt biên, thì chắc là biết pháp tắc thần giới đáng sợ thế nào phải không?”
“Cho dù là nhà họ Vương toi, trong mười năm cũng chỉ có một suất thôi!”
“Mười hai suất… trừ phi là kiểu như điện thần hoàng!”
“Nếu không, cho dù là các thế lực như Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các cộng lại cũng không có được!”
Diệp Bắc Minh biết con đường này không ổn.
Liền nói một câu cảm ơn: “Được, cảm ơn đã cho tôi biết!”
Lúc sắp kết thúc trò chuyện.
“Đợi đã!”
Giọng của Vương Yên Nhi lại vang lên: “Cậu Diệp, tuy tôi không biết cậu cần nhiều suất thế làm gì”.
“Nhưng Yên Nhi biết có một tông môn có lẽ có đủ số suất!”
“Ồ? Tông môn nào?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Vương Yên Nhi lên tiếng: “Hàng trăm năm trước có một tông môn tên là Thái Dương Tông, thực lực của họ không phân cao thấp với điện Thần Hoàng!”
“Sau này không biết tại sao Thái Dương Tông bị tiêu diệt chỉ trong một đêm!”
“Thái Dương Tông chủ và mười mấy vị thái thượng trưởng lão đều bị phơi thây đầu phố!”
“Hàng trăm năm trôi qua, số suất của Thái Dương Tông chắc chắn là đủ!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cô Yên Nhi đang đùa à?”
“Cô nói Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt hàng trăm năm, tôi làm sao tìm được người của Thái Dương Tông?”
Vương Yên Nhi cất giọng ngưng trọng: “Cậu Diệp có điều không biết, nghe nói có người dạo này phát hiện thánh tử năm đó của Thái Dương Tông ở thành Vạn Tượng!”
“Ông ta đã điên khùng, trở thành một ông lão già nua!”
“Nhưng vẫn có người nhận ra, ông lão này giống với bức tranh thánh tử Thái Dương Tông năm đó đến bảy tám phần!”
Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Nếu tất cả là thật, thánh tử của Thái Dương Tông chẳng phải sống đến hàng triệu năm à?”
“Phụt!”
Vương Yên Nhi phì cười.
“Cậu Diệp đừng kinh ngạc, thần giới và hạ giới khác nhau”.