Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Hầu Tử: “Đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục ăn, mặc kệ hắn ta!”
“Được”.
Hầu Tử kiềm chế nỗi lo lắng.
“Bàn này rất được, chúng ta ngồi ở đây đi!”, Khương Kiếm Phong đi đến, chỉ vào chiếc bàn của Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Ánh mắt của tất cả thực khách ở tầng một đều nhìn qua.
Có kịch hay xem rồi!
Quản lý trung niên hơi khó xử: “Thống lĩnh Khương, bàn này đã có người rồi”.
“Phòng bao trên tầng dành riêng cho cậu đấy, cậu việc gì cứ phải ngồi trong góc rẽ cầu thang, vị trí này…”
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, quản lý trung niên kêu thảm một tiếng trực tiếp bay đi!”
“Ở đâu ra lắm lời thế, ông đây muốn bàn này, có được không?”
Quản lý trung niên kinh sợ ôm mặt bò lên, hết sức xin lỗi: “Thống lĩnh Khương, xin lỗi, là lỗi của tôi!”
“Tôi lập tức sắp xếp người đổi cho cậu!”
Chạy đến trước Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ: “Cậu Vương, thực sự xin lỗi!”
“Có vị chuyển chỗ ngồi không? Cậu Vương, tôi xin cậu đấy…”
Quản lý trung niên định quỳ xuống!
Vừa hay, bên cạnh có người thanh toán, trống ra mấy chiếc bàn.
Hầu Tử không nhẫn tâm: “Anh Diệp, hay là chúng ta nhường đi!”
“Con người lão Trương rất tốt, cũng là người thật thà”.
“Được, theo anh sắp xếp”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Được được được!”
Người quản lý trung niên lập tức chuyển đồ ăn trên bàn sang bàn bên cạnh, rồi mời Khương Kiếm Phong ra ngồi.
Khương Kiếm Phong vừa ngồi xuống, lại nhìn chiếc bàn của mấy người Diệp Bắc Minh: “Không thấy tôi có đông người thế này à? Tôi cần cả chiếc bàn đó!”
Quản lý trung niên ngẩn người: “A?”
Khương Kiếm Phong tát quản lý trung niên một cái: “A cái gì mà a? Mau bảo họ cút đi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Anh muốn gây sư với tôi thế hả?”
Khương Kiếm Phong đập bàn cười lớn: “Ha ha ha, giờ mới phát hiện ra à?”
“Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh, tại sao anh cứ phải ra mặt giúp tên phế vật này chứ?”
“Thực sự cho rằng có Thạch Trung Hổ chống lưng thì có thể ngang ngược ở thành thứ bảy mươi hai à? Một câu, hôm nay ông đây cứ muốn chơi chết mày!”
Vì Hầu Tử, Diệp Bắc Minh đã nhịn hai lần!
Không thể nhịn nữa, thì không cần nhịn!
Diệp Bắc Minh đột nhiên nổi giận, một bước trực tiếp xuất hiện bên cạnh Khương Kiếm Phong!
“Mày thích ăn lắm hả?”
Một chưởng tóm về phía cổ họng của hắn!
Tề Cung ở bên cạnh bỗng mở đôi mắt, gầm thét một tiếng: “Cậu Khương tránh xa ra! Cút!”
Bàn tay khô gầy tóm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh!
“Cút cái mẹ mày!”
Diệp Bắc Minh nổi giận, tay trái chí tôn tóm về phía bàn tay khô gầy của Tề Cung!
Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, ‘rắc’ một tiếng giòn tan!
Bàn tay của Tề Cung nổ nứt, cơ thể bị đánh bay đi.
“Lão Tề…”
Khương Kiếm Phong sợ giật mình, cuối cùng biết mình đã gây sự với người không nên chọc!
Liền sau đó, tay phải của Diệp Bắc Minh tóm cổ họng của hắn, đập mạnh cái đầu của hắn về phía đồ ăn trên bàn: “Mày thích gây chuyện phải không?”
‘Phập’ một tiếng bức bối, bát đĩa vỡ tan!
Trên khuôn mặt của Khương Kiếm Phong bị rạch đầm đìa máu tươi!
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chẳng phải mày muốn ăn à? Ăn hết toàn bộ bát đĩa này cho tao!”
“Hãy nhớ, toàn bộ nhai vụn nuốt cuống, không được sót một mảnh!”
“Nếu không, tao nhét từng mảnh từng mảnh giúp mày!”