“Cái gì? Ngay cả ông mà cũng không nhìn thấu?”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Tại sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Chỉ có hai khả năng!”
“Thứ nhất, trên người cô bé có một thứ, có thể che đi tất cả!”
“Thứ hai, cô bé thực sự là người luân hồi, hơn nữa thực lực rất cường mạnh, mạnh đến mức cậu khó có thể tưởng tượng!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người.
Hít sâu một hơi mới chấp nhận sự thực này!
Cho dù con gái thực sự là người luân hồi, thì cũng là con gái của mình!
Chắc chắn một điều này là đủ!
“Vấn đề thứ hai, ông từng gặp bố mẹ tôi ư?”, Diệp Bắc Minh nheo mắt, tiếng rồng gầm trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên không dứt: “Nếu có một câu giả dối, tôi bảo đảm lập tức cho ông thần hồn tiêu tan!”
Chủ U Minh ngẩng đầu: “Tôi không chắc chắn hai vợ chồng đó là bố mẹ của cậu, nhưng có một người phụ nữ trong đó trông vô cùng giống cậu!”
“Người đàn ông đó không phải là loài người, trong cơ thể ông ta có huyết mạch ma hoàng!”
Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ sáng lên: “Tiểu sư đệ và chủ mẫu đúng là trông vô cùng giống nhau!”
“Đúng thế, bố của tiểu sư đệ cũng có huyết mạch thần hoàng!”
Mấy sư tỷ gật đầu theo.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông từng gặp bố mẹ tôi? Họ đang ở đâu?”, chủ U Minh trả lời: “Lúc đó thần hồn của tôi trốn trong một tế đàn hấp thụ năng lượng trời đất, bố mẹ của cậu hình như đang tìm thứ gì đó!”
Lúc đó đi qua tế đàn, dừng lại hồi lâu, toi mới nhớ kỹ bọn họ.
“Đúng rồi, nhìn bọn họ có vẻ như bị người ta uy hiếp!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Ông nói cái gì?”
Chủ U Minh gật đầu khẳng định: “Có một thanh niên dẫn theo một đán người, hình như ra lệnh cho bố mẹ của cậu tìm thứ gì đó!”
“Cụ thể là thứ gì, tôi cũng không biết!”
“Nếu không tin, cậu tự xem đi!”, vừa dứt lời, thần hồn của chủ U Minh dao động. Ông ta tái hiện lại hình ảnh trong ký ức!
Hình ảnh tái hiện hơi tối, có thể nhìn ra là một tế đàn nằm sâu trong thung lũng thần bí!
Có máya ông lão, mười mấy người đàn ông trung niên theo phía sau một thanh niên!
Đám người phía trước nhất.
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam khập khiễng bước đi, tinh thần còn có chút yếu đuối!
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh hơi kích động.
Trong hình ảnh, Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam phát hiện ra tế đàn rồi lập tức tiến lên kiểm tra một lượt, không có thu hoạch gì!
Thanh niên phía sau có chút mất kiên nhẫn, khóe miệng giật giật!
Vì là hình ảnh tái hiện, nên không có âm thanh.
Nhưng Diệp Bắc Minh có thể nhìn ra qua khẩu hình, thanh niên đó nói: “Còn không tìm được thứ đó, các người sẽ chết rất khó coi!”
Rốt cuộc là thứ gì?
Bây giờ bố mẹ đã tìm thấy thứ đó chưa?
Họ có được an toàn không?
Lúc này, Diệp Bắc Minh lo lắng chưa từng có!
Chín vị sư tỷ cũng đọc hiểu khẩu hình, tiến lên an ủi: “Tiểu sư đệ, chủ mẫu và chủ nhân cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì đâu!”
“Đúng thế, chủ mẫu và chủ nhân bao nhiêu năm nay đã gặp biết bao nguy hiểm!”
“Chẳng phải vẫn hóa nguy thành an đấy sao?”
“Chắc sắc không sao đâu!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.