“Cậu Diệp…”
Vương Yên Nhi nóng ruột đến dẫm chân.
Diệp Bắc Minh còn lộ ra vẻ tôi hiểu mà!
Xong rồi, lần này không giải thích rõ được rồi!
“Dĩnh Nhi, tôi đã tìm cô cả nửa ngày! Còn nghĩ cô tiếp khách trong đại điện cơ, không ngờ lại đến đây”.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang sáng vang lên.
Sau đó, một thanh niên phong độ ngời ngời chắp tay sau lưng đi đến.
Một đám thanh niên cùng độ tuổi đi theo phía sau!
‘Cảnh giới thần tôn đỉnh phong?’
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Người này lại là cảnh giới thần tôn đỉnh phong, còn những người cùng tuổi bên cạnh hắn cũng đều là cảnh giới thần tôn!
Xem ra thân phận không đơn giản!
Khoảnh khắc nhìn thấy người này, vẻ hoạt bát lanh lợi của cô gái áo tím liền biến mất, khuôn mặt khẽ trấm xuống: “Lâm Trần, ai cho anh vào hậu cung?”
“Thần Quốc Hư Không tôi có quy tắc, đàn ông không được phép tự ý vào hậu cung, anh đưa nhiều người đến là có ý gì?”
Lâm Trần không còn mặt mũi nào.
Lướt nhìn Diệp Bắc Minh ở chỗ không xa một cái: “Anh ta là ai?”
Cô gái áo tím cất giọng lạnh lùng: “Không liên quan đến anh!”
Lâm Trần không nghĩ nhiều, dù sao khí tức cảnh giới của Diệp Bắc Minh cực thấp, mới chỉ là cảnh giới hư thần nhỏ bé!
Cảnh giới này, còn chẳng có tư cách làm hộ vệ của hắn.
Lập tức lộ ra vẻ thâm tình: “Dĩnh Nhi, cô còn không biết tâm ý của tôi sao?”
“Lúc trước chúng ta cùng rèn luyện ở điện thần hoàng, trải qua sinh tử, chuyện tôi thích cô cả thế giới đều biết!”
“Lần này tôi đến Thần Quốc Hư Không là để cầu thân, thậm chí đại trưởng lão nhà họ Lâm tôi đích than đến hạ thư sính lễ cho bố của cô!”
“Anh nói cái gì?”
Vẻ mặt cô gái áo tím biến sắc: “Si muốn gả cho anh? Lâm Trần, tôi cảnh cáo anh đừng làm bừa!”
Mấy thanh niên đi cùng Lâm Trần đều lên tiếng: “Công chúa điện hạ, Lâm huynh thực sự có tình sâu với cô! Anh ta chưa kết hôn, cô chưa gả, nam tài nữ sắc có gì không thể chứ?”
“Đúng thế công chúa, nếu cô gả cho Lâm huynh, chắc chắn sẽ thành giai thoại!”
“Mọi người đều đi ra từ trong thí luyện của điện chiến thần, đều là thanh niên anh tài hàng đầu, cô và Lâm huynh đúng là rất xứng đôi!”
“Công chúa lại chưa thích ai, tại sao không cho Lâm huynh một cơ hội chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, công chúa chắc chắn sẽ phát hiện điểm ưu tú của Lâm huynh!”, mấy người kẻ bè người hát phụ họa cho nhau.
Cô gái áo tím cười lạnh lùng một tiếng: “Ai nói tôi không thích ai?”
Bóng hình kiều diễm vụt lên, Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy một làn gió thơm thổi qua!
Liền sau đó.
Một cơ thể mềm mại dựa lên người anh, nhẹ nhàng khoác cánh tay của anh!
Lồng ngực dựa lên cánh tay!
Bàn tay ngọc thon dài nắm chặt mười ngón tay của anh!
Quan trọng là bàn tay này vừa rút ra khỏi dưới váy của Vương Yên Nhi, còn có chút ẩm ướt…
Vãi!
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, đang định lên tiếng.