Cùng lúc đó.
Sau lưng truyền tới một giọng nói âm u lạnh lẽo: "Khặc khặc khặc, thằng rác rưởi cậu thực ra cũng có chút bản lĩnh!"
"Chỉ tiếc cậu đắc tội lão phu, lão phu đã thề nhất định sẽ làm cho cậu hối hận từng đắc tội lão phu!"
"Bây giờ tự cậu quỳ xuống, hay là để lão phu tự mình ra tay chứ?"
Cô gái áo lam quay đầu nhìn!
Một lão già có khuôn mặt già nua, cầm quải trượng có khắc đầu rắn trong tay xuất hiện!
Lão tổ Bích Hỏa!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua phía điện Thần Hoàng: "Tiểu Tháp, ông cảm thấy có thể đánh giết lão tổ Bích Hỏa ở chỗ này không?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tôi đề nghị cậu nên cách điện Thần Hoàng xa một chút, trong bóng tối ít nhất có bảy tám Thần Hoàng đang chú ý nơi này!"
Thấy Diệp Bắc Minh nhìn về phía điện Thần Hoàng.
Lão tổ Bích Hỏa cười: "Thằng nhóc, đừng có nhìn!"
"Không một ai đến cứu cậu đâu!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người rời đi!
"Muốn chạy? Có thể sao?"
Lão tổ Bích Hỏa hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo!
Phía điện Thần Hoàng xuất hiện mấy bóng người.
Một người trong đó là sư phụ của Vương Yên Nhi, một người mẹ của Nguyễn Thanh Từ, một người khác là ông nội của Trương Đạc!
"Còn biết chạy, không ngốc!"
"Lão tổ Bích Hỏa tự mình đuổi giết, cậu ta chết chắc rồi!"
"Tất cả trở về đi thôi, không có gì bất ngờ cả..."
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh lao thẳng tới nơi cách xa ba trăm dặm, trực tiếp trốn vào chỗ sâu trong một khu rừng rậm nguyên thủy!
Lão tổ Bích Hỏa đuổi theo phía sau, giọng nói âm u lạnh lẽo không ngừng vang lên: "Thằng rác rưởi nhỏ tiếp tục chạy đi! Lại chạy nhanh nữa lên, lão phu rất hưởng thụ cảm giác đuổi giết như thế này!"
"Khặc khặc khặc! Cậu càng chạy, lão phu càng hưng phấn!"
"Lão phu thật mong được nhìn thấy biểu cảm lúc thằng rác rưởi cậu bị bắt lại!"
Mặc dù ngoài miệng lão tổ Bích Hỏa nói như vậy.
Nhưng trong lòng vô cùng phiền muộn!
Nếu có thể đuổi kịp, ông ta đã sớm đuổi kịp!
Tốc độ của thằng rác rưởi này thật sự là kinh ngược, ông ta đã đến vận tộc cực hạn, thế mà còn không đuổi kịp!
Thậm chí, lão tổ Bích Hỏa có ảo giác!
Hình như thằng rác rưởi này sợ ông ta đuổi không kịp, nên không dùng tốc độ cao nhất chạy trối chết, mà cố ý giảm tốc độ chờ ông ta!
Ngay lúc này, Diệp Bắc Minh dừng lại!
Anh nhìn xung quanh: "Nơi này không tệ, là chỗ tốt để giết người diệt khẩu!"
Lão tổ Bích Hỏa nghe vậy thì sửng sốt.
Ngay sau đó ông ta suýt bật cười: “Giết người diệt khẩu? Hahahaha!”
“Đây là chuyện tức cười nhất lão phu nghe thấy trong cuộc đời này, cậu muốn giết lão phu diệt khẩu?”
“Tiểu phế vật, dù cậu có thể chém đứt một sợi tóc của lão phu…”
Còn chưa kịp nói xong!
Diệp Bắc Minh giơ tay lên, nắm bàn tay lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một nhát!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên!
Một con huyết long cực kỳ đáng sợ lao ra, khí thế khủng bố, bá đạo, vô địch!
“Hả… Ngươi là ai?”
Lão tổ Bích Hỏa cảm nhận được luồng kiếm khí khủng khiếp ấy, nụ cười của ông ta bỗng chốc cứng đờ!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chính là tiểu phế vật mà ông nói đấy!”
“Chết đi cho tôi!”
Huyết long do kiếm khí ngưng tụ mà thành gầm lên, sao đó lao về phía lão tổ Bích Hỏa như sao bằng rơi xuống!
Lão tổ Bích Hỏa giơ tay lên đỡ đòn, thi triển toàn bộ bản lĩnh của mình!