Sắc mặt của Diệp Bắc Minh âm trầm đến dọa người!
‘Vãi! Các người thắng rồi!’
Diệp Bắc Minh thầm mắng một tiếng!
Đầu ngón tay rạch một vết thương trên lòng bàn tay, máu tươi rơi trên Ngọc Tổ Long!
Cùng lúc đó, ở sâu trong một thế lực ở Thần Quốc Hỗn Độn.
Vương Như Yên kích động ngẩng đầu: “Tốt quá rồi, tiểu sư đệ đã biết tất cả!”
Cùng lúc đó, ở mấy nơi khác của Thần Quốc Hỗn Độn, tám sư tỷ khác đều cảm ứng được khí tức của Ngọc Tổ Long, tinh thần phấn chấn!
…
Lúc này, trên không trung quảng trường trung tâm bao quanh chín mươi chín tòa Long Sơn của điện Thần Hoàng.
Hư không rung lên dữ dội, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố cuốn đến cả điện Thần Hoàng!
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng đều xông dến quảng trường, luồng khí tức đó khiến mỗi một người gần như khó thở!
Các Thần Hoàng đang bế quan đều xuất hiện!
Ba Thánh tổ mà bình thường không gặp được cũng đến, đôi mắt già nua ngưng trong nhìn chằm chằm hư không trên đỉnh đầu!
Đột nhiên.
Trong hư trong nứt ra một đường khủng bố, ba thah niên giống như quý tộc Thiên Hoàng đi ra từ bên trong!
Ầm ầm!
Một luồng khí tức cự long cúi nhìn con kiến cuồn cuộn đến, tất cả mọi người trong điện Thần Hoàng kể cả ba thánh tổ thụp một tiếng quỳ xuống đất!
“Các người… đến từ Thần Quốc Hỗn Độn?”, sắc mặt Đoạn Thiên Tuyệt trắng bệch.
Thanh niên đứng giữa nhún vai: “Ông già, ông cũng có con mắt đây, bản công tử không có thời gian để lãng phí!”
“Tôi đến đây, tìm hai người!”
“Một người là Nguyễn Nguyệt Cầm!”
“Một người là Nguyễn Thanh Từ!”
Trong đám đông, hai mẹ con họ động đậy.
Vì chịu áp lực cực kỳ khủng bố, vốn không thể lên tiếng nói, càng đừng nói đứng lên.
Soạt!
Ánh mắt của thanh niên lập tức khóa chặt hai người: “Chính là bọn họ?”
Áp lực bỗng biến mất!
Nguyễn Nguyệt Cầm kích động đứng lên: “Công tử, tôi chính là Nguyễn Nguyệt Cầm! Đây là Nguyễn Thanh Từ, con gái của tôi!”
“Các người đến để đưa chúng tôi đến Thần Quốc Hỗn Độn ư?”
“Tốt quá rồi, tôi biết ông ta sẽ không quên hai mẹ con chúng tôi…”
Còn chưa nói hết!
Thanh niên bực bội giơ tay áp xuống: “Ồn ào!”
Vù!
Một ngọn lửa bỗng rơi lên người Nguyễn Nguyệt Cầm, bà ta còn chẳng có cơ hội kêu thảm!
Lập tức hóa thành tro bụi!
“Mẹ!”, đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ tràn đầy tia máu, cực kỳ tức giận xông đến người thanh niên: “Anh đã giết mẹ của tôi, tôi phải giết anh!”
Thanh niên cau mày: “Hừ! Đây là ý của bố cô”.
“Phụ nữ có dòng máu bẩn thỉu, lại mang thai huyết mạch Vương tộc, bà ta chết chưa hết tội!”