Nhiều năm trôi qua, Diệp Bắc Minh vẫn giữ nó bên cạnh.
“Tiểu Hỏa, trên này có mùi của mẹ tao không?”
Chó địa ngục bước lên trước và đánh hơi.
“Gâu gâu...”
Đôi tai nó chợt dựng thẳng lên.
“Mày chắc chắn đó là khí tức của mẹ tao chứ? Vả lại mày còn biết đang ở đâu?”, Diệp Bắc Minh kích động hỏi.
“Gâu! Gâu!”
Chó địa ngục lại sủa lên 2 tiếng.
“Ở gần đây sao? Được, dẫn tao đi”, Diệp Bắc Minh không chút do dự mà đi theo Tiểu Hỏa.
Cô gái thấy vậy giận dữ hét lên: “Này, anh là loại người gì thế, phải chịu trách nhiệm chứ, ....này!”
“Nơi này u ám như vậy, đừng để tôi lại một mình”.
Cô gái nhanh chóng đuổi theo.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, anh dùng toàn lực lao đi.
Tốc độ của cô gái này so với anh, kỳ thật không chậm hơn là bao: “Cô còn đi theo tôi làm gì?”
Cô gái tức giận nói: “Con chó địa ngục của anh phải chịu trách nhiệm chứ. Ăn sạch rồi đòi phủi đít bỏ đi à?”
“Thôi vậy, cô muốn đi theo thì đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu có nguy hiểm, tôi không bảo vệ cô được đâu!”
Hai người vừa lao đi khoảng 100 dặm thì nhìn thấy phía trước một đám người đang lao về phía này.
Thanh thế rất lớn.
“Có người!”
Cô gái giật mình.
Khi Diệp Bắc Minh nhìn rõ hình dáng của người đối diện, bên kia cũng phát hiện ra anh.
“Ha ha, thằng ranh này, thật trùng hợp. Ông đây vừa đúng lúc muốn tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đến tận cửa”, Hà Đức Bản nở nụ cười tàn nhẫn.
“Vội vã như vậy là muốn đi đâu đây? Lẽ nào muốn đến lo ma chay cho cha mẹ mày?”
Hai lão giả Thiên Quân bên cạnh cùng mười mấy tên tùy tùng lần lượt tản ra.
Bao vây Diệp Bắc Minh và cô gái, một con kiến cũng chui không lọt.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Mày đã gặp bố mẹ tao?”
Hà Đức Bản lộ ra nụ cười xấu xa: “Chẳng những gặp qua, ông đây còn biết cha mẹ mày sắp chết rồi”.
“Mẹ kiếp!”
Phẫn nộ trong lòng Diệp Bắc Minh bùng nổ, thân hình như tia chớp lao nhanh về phía trước.
Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hà Đức Bản.
Bốp!
Vung ra một cái tát.
Một bên má của Hà Đức Bản nổ tung, mười mấy chiếc răng bay ra tại chỗ, gương mặt anh tuấn trực tiếp bị biến dạng.
Thân thể càng thảm hơn, giống như một con chó chết bị ném xuống đất.
Hai lão giả Thiên Quân ngây người sửng sốt.
Tốc độc thật nhanh.
Chỉ một cảnh giới Thần Hoàng mà thôi, lại có thể khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Giây tiếp theo.
“Giết! Giết! Giết! Giết cho tôi!”