Hà Đức Bản khóc lóc thảm thiết nói: “Em không muốn chết, hu hu hu...”
Diệp Bắc Minh bước lên một bước, giẫm chân lên đầu Hà Đức Bản: “Nói, cha mẹ tao đang ở đâu?”
“Nếu không, em trai mày sẽ hóa thành sương máu!”
Ánh mắt Hà Tinh Hà lạnh lùng: “Thằng ranh, mày còn dám động vào em trai tao lần nữa, tao bảo đảm đời này mày sẽ không bao giờ nhìn thấy cha mẹ mình nữa”.
“Đồng thời, tao sẽ khiến cha mẹ mày mất đi cơ hội đầu thai thành người!”
“Nếu không tin, mày cứ thử coi!”
“Cha mẹ mày đang ở đây, không sợ thì lao tới”.
Huyết ảnh biến mất.
Sau đó biến thành một tấm bản đồ, ở giữa có đánh dấu một vị trí.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh cực kì phẫn nộ, ma khí sau lưng xao động như sóng thần, một cỗ sát ý đáng sợ khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy phần.
Anh cầm lấy thân thể tàn phế của Hà Đức Bản: “Chó địa ngục, chúng ta đi!”
Họ lướt đi giống như sao băng.
...
Cùng lúc đó, trong hang động.
Sắc mặt Hà Tinh Hà trở nên cực kỳ khó coi: “Đáng chết! Thằng nhãi kia lại có năng lực giết chết cảnh giới Thiên Quân?”
“Hắn ta có thực lực gì? Thiên Quân đỉnh phong? Hay là giống mình, Thần Quân chu kỳ?”
“Không cần biết mày là cảnh giới gì, dám làm tổn thương em trai tao đều phải chết!”
Trong cơn nóng giận, một cái tát vung ra.
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền bị bắt lại, sau đó bị tát bay ra ngoài, đập mạnh vào vách đá của hang động một cách đáng thương.
“Phụt! Phụt!”
Hai người đều phun ra một ngụm máu tươi.
“Lam Nhi!”
Dạ Huyền bò đến bên cạnh Diệp Thanh Lam, đỡ bà ấy đứng dậy.
Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Huyền ca, anh có nghe thấy không? Con trai chúng ta đã có thể giết chết cảnh giới Thiên Quân rồi”.
“Mới có một năm ngắn ngủi, sự tiến bộ của Minh Nhi thật đáng kinh ngạc!”
Hai mắt Dạ Huyền đỏ bừng, kiên định gật đầu: “Nếu không phải lúc em sinh Minh Nhi phải chịu đựng sự tổn thương quá lớn, thiên tài này nhất định sẽ là em!”
“Hai người nên tự quan tâm đến bản thân mình thì hơn!”
Ánh mắt Hà Tinh Hà lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Lãng phí bổn công tử 1 năm, bây giờ lại làm cho em trai ta bị thương nặng như vậy”.
“Đợi con trai các người đến đây, ta nhất định sẽ khiến cho hắn ta biết như thế nào là tuyệt vọng thật sự!”
“Muốn gặp lại con mình thì nhanh chóng tiến về phía trước cho ta!”
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền nhìn đối phương.
Im lặng dìu nhau, đi về động sâu phía trước.
Một khắc sau, một nhóm người bước vào một đại sảnh khổng lồ màu đen.
Cung điện bằng đá rất lớn, bên trong có khắc những phù văn ma quỷ phức tạp, ở khu vực giữa còn có một bệ nhỏ!
Trên đài còn có một thanh ma đao có vẻ ngoài hung dữ treo lơ lửng giữa không trung, phát ra thứ ánh sáng kỳ quái.